Truyện viết ở ngôi thứ nhất nên chủ yếu là cái nhìn 1 phía của nữ chính, còn rất nhiều khúc mắc mà nàng không hiểu được…
_______
Sau buổi triều kết thúc, ta trở về cung điện của mình. Hiện tại ta chưa nghĩ ra đối sách cụ thể nào, ngoại công còn trong tay hắn, phe cánh thì đã bị cô lập. Có lẽ ta không thể trông đợi vào thế lực trên Thiên giới nữa, kể cả là chút lực lượng dự phòng của Bạch Hổ tộc còn trốn thoát đâu đó.
Ta trầm lặng uống trà một mình, trong lòng rất trống trải, ta biết, đó không chỉ là sự cô độc xung quanh bản thân mình, còn là nỗi cô đơn sâu thẳm trong lòng… Ta tự hiểu, nhưng vẫn có những lúc tự lừa dối bản thân mình… Rõ ràng, kể cả là Bạch Hổ tộc đã đứng sau lưng ta bao năm qua, vĩnh viễn không mang lại cho ta cảm giác ấm áp của tình thân thực sự…
Có lẽ tất cả đã nhuốm màu bởi những toan tính và âm mưu quyền lực, cho nên không còn thứ tình cảm nào là thuần khiết. Thứ tình cảm thuần khiết nhất mà ta từng có, đắng cay lại là thứ mong manh dễ vỡ nhất, và nó đã bị ta hủy hoại trước, bị Hàn Lăng Nhiên một lần nữa dẫm nát lên, không còn bất cứ hi vọng…
Ta thay một bộ y phục đơn giản hơn, ngồi trước gương chải lại tóc, có phần thẫn thờ… Không phải lần đầu ta nghĩ rằng, thứ mình yêu thích nhất thực sự là quyền lực sao? Hay là trả thù báo oán? Kẻ mà ta hận nhất là lão hồ ly đã chết, bây giờ những gì ta muốn chỉ là quyền lực và hạ bệ Hàn Lăng Nhiên sao? Muốn dìm hắn xuống, chứng minh cho hắn thấy một cái gì đó?
Nếu nói là ta hận hắn, điều đó cũng không chính xác. Ta vốn chỉ hận lão hồ ly, căm ghét mẫu thân hắn, những kẻ trực tiếp hay gián tiếp đẩy mẫu thân ta vào cái chết u uất… Mẫu thân đã yêu một người mà bà không nên yêu, những thứ bà có được chỉ là sự lợi dụng của lão hồ ly…
Xét đến oán hận của ta và Hàn Lăng Nhiên, lẽ ra ta không có quyền hận hắn, bởi khởi đầu là ta sai trước, là ta lựa chọn một con đường khác. Lo sợ thứ tình cảm của chúng ta sẽ là phù phiếm và không đi đến đâu, lúc đó ta muốn gạt hắn đi khỏi, thậm chí có ý nghĩ không muốn một gã ngốc như hắn làm vướng chân…
Nhưng sau khi mất đi chân tình đó, ta đã hối hận và đau khổ đến đâu. Sự thức tỉnh thành một con người tuyệt tình nhẫn tâm khác của hắn càng làm ta đau khổ và rơi vào một cú sốc lớn… Chính thứ độc dược ta cho hắn uống đã suýt nữa lấy mạng hắn, nhưng cũng vô tình vô hiệu hóa thứ thuốc lú mẫu thân hắn cho hắn uống…
Dù thế nào, ta cũng đã giết đi người ta yêu thương nhất…
Còn hắn, dù thế nào hắn cũng đã đẩy Hàn Tuyết Lạc năm đó vào tuyệt vọng cho đến chết… chính bằng sự thay đổi quay lưng của hắn…
Ta nhìn vào gương, cho dù gương đang phản chiếu một khuôn mặt rất đẹp, không ít lần ta giật mình khi trong mắt cứ liên tưởng ra khuôn mặt thật ghê tởm của mình…
Ta chống tay lên trán, ngón tay vô thức tự giày vò tóc mình…
Năm đó, ta ngu ngốc còn hi vọng một chút tình cảm vương lại của Hàn Lăng Nhiên, nhưng sự hoang tưởng đó đã hại ta…
Năm đó, bị người của ma tộc bắt cóc cùng với Hương Nguyệt. Ta từng hi vọng hắn vẫn còn lưu tình, đã hi vọng hắn xuất hiện cứu ta đến đâu… Nhưng, hắn chỉ duy nhất nghĩ đến Hương Nguyệt, chỉ cứu một mình nàng ta…
Ta sau đó bị trúng độc chưởng của ma tộc, vĩnh viễn hỏng dung nhan…
Khi được toán quân cứu viện của Bạch Hổ tộc đem về, lúc tỉnh dậy cầm lên chiếc gương ta đã hoảng loạn đến đâu… Lúc đó, ta làm rơi chiếc gương, một thanh âm vỡ vụn vang lên, ta cũng hiểu ra, giữa chúng ta đã vĩnh viễn giống như vậy…
Ta đau khổ chạy khỏi Bạch Hổ tộc, mải miết đi, không biết là đã đi đâu, cho đến khi kiệt sức dừng lại mới nhận ra mình đang đứng giữa một nơi hoang vắng tĩnh mịch, bốn phía tràn ngập tuyết trắng thê lương… Dường như ta đã chạy lên phía bắc, vượt qua cả lãnh địa Thanh Long tộc, rơi vào một vùng cấm địa nào đó…
Dưới hồ băng sâu trăm trượng, có một con rồng tội lỗi bị phong ấn, chính là Giao Long…
[Thiên giới có một truyền thuyết, nhiều vạn năm trước có một thiếu niên tuấn tú dòng dõi Thanh Long tộc – Bạch Yên Thần Quân vì lỡ tu luyện theo cấm thuật mới tàu hỏa nhập ma, tâm tính cũng thay đổi, từ một long thần trở thành một con Giao Long gây họa, khiến cả thiên giới phải tìm cách trừ khử y. Tuy nhiên lúc đó y đã nuốt Băng hồn – bảo vật trấn tộc Thanh Long, nếu chưa tái tạo lại băng hồn mà giết y thì toàn bộ băng giá Thanh Long tộc sẽ tan chảy, cả Thiên giới và hạ giới lúc đó đều gặp tai họa. Cho nên họ phong ấn y, nhốt dưới một hố băng vĩnh cửu. Nhiều năm trôi qua, tưởng chừng đã không còn ai nhớ đến sự tồn tại của y, Băng hồn cũng được tái tạo, thiên giới như cũ bình an…]
…
…
Sau buổi trưa, ta muốn tìm một chỗ yên tĩnh để luyện công. Pháp thuật một ngày không tu luyện lập tức sẽ trì trệ, lâu ngày sẽ thoái lui. Tuy chưa xác định kế hoạch tiếp theo của mình, ta cũng biết rằng làm gì cũng cần phải có pháp thuật cao cường.
Hơn một vạn năm trước, để luyện âm luật, ta thường cùng Giao Long ra một con suối vắng vẻ nằm ở một góc phía nam thiên đình. Gã Giao Long đó vừa vặn cũng am hiểu âm luật, đối với cầm thuật cũng là một cao thủ.
Buổi trưa hôm nay không nắng, thật thích hợp để luyện công. Ta đem đàn đến phiến đá lớn cạnh dòng suối nhỏ ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt, tập trung tinh thần…
Đang phiêu trong dòng thanh âm, đột nhiên đàn kêu lên một tiếng khô khốc, là một sợi dây đàn đã đứt.
Ta giật mình, trong lòng có chút âu lo, đây vốn là điềm báo không lành. Cây đàn này của ta là cực phẩm, nào có thể dễ dàng dứt dây như vậy… Chỉ có nhiều vạn năm trước, khi ta ôm đàn đi chơi, đàn cũng tự đứt dây, vừa vặn có kẻ đến báo mẫu thân đang hấp hối…
Ta tự trấn an tinh thần mình, ta đến giờ cũng chỉ còn một cái mạng nhỏ, đến bản thân còn thực sự không xem trọng là mấy, liệu có điều gì khiến ta sợ hãi như năm đó? Cũng không còn một ai thân thích quan trọng với ta được như mẫu thân…
Đem đàn đặt xuống, ta lại gần dòng suối, muốn rửa mặt một chút cho tỉnh táo lại… Ta tháo giày, lội xuống dòng suối, bước từng bước nhỏ. Nước ngập chỉ đến đầu gối, ta cúi xuống vớt một vục nước…
Mây trời dày đặc đột nhiên rẽ ra một mảng, ánh nắng mùa đông nhợt nhạt lộ ra xuyên xuống mặt nước, khúc xạ tạo ra những mảng sáng lấp lánh mơ hồ.
Một cơn gió lạnh và khô quét qua, mặt nước khẽ rung, lá xào xạc rớt xuống.
Ta mải mê rửa mặt… Vốn là chẳng có gì bất thường, chỉ là khi vuốt hết nước trên mặt, vô tình nhìn lại vào trong nước, ta mới phát hoảng giật mình…
Bóng nước mờ mờ, mặt hồ dường như không chỉ có hình ảnh của ta, mà còn có một hư ảnh khác…
Không thể nào! Hơn một vạn năm qua, dù đã tự tay giết chết y, ta cũng chưa từng bị ám ảnh đến như vậy…
Ta hỗn loạn, hai mắt mở to, theo thói quen quay lại phía sau. Xung quanh vẫn như cũ tịch mịch, không có bất cứ bóng dáng ai.
Lại một cơn gió khác thổi đến, mây trên trời lại mù mịt… Ta trong thâm tâm không chỉ thấp thoáng một nỗi sợ hãi đơn thuần, sự kinh hãi đó ngày một lớn dần khi nhìn dưới mặt hồ, bóng ma đó vẫn chưa tiêu tán.
Dáng người cao gầy, mái tóc dài xõa tung, thần thái bí ẩn, đem lại cảm giác mập mờ như sương khói, xuất quỷ nhập thần…
Không thể nào, hắn không thể nào còn sống, cả linh hồn cũng không còn! Nhất định là ta hoa mắt sinh ra ảo giác…
Ta vung tay đập loạn xạ vào nước, bọt nước bắn tung tóe… Bỗng dưng ta sợ nước, bởi con Giao Long đó cũng mang đặc tính thủy…
Mặt nước vẫn bị xáo tung bởi ta, ta lập tức chạy lên bờ, ngay lúc đó chợt cảm thấy có một thanh âm ngay trong đầu mình:
“ Đồ nhi ngoan, chẳng phải ta đã nói với ngươi, nhất định ta sẽ trở lại sao?”
- Không! – Ta vô thức hét lớn – Ngươi nhất định không thể còn sống!
Độc chất trong người bất ngờ bị kích phát, đây là điều bất thường, bởi không bao giờ độc lại phát hai lần gần nhau như vậy…
Ta gục xuống bờ suối, khó nhọc vươn tay vào túi áo lấy giải dược chế sẵn… Cầm được giải dược lên, nào ngờ một cơn đau tê buốt kéo đến, tay ta run rẩy làm rớt viên dược, nó lăn về phía bờ suối…
Ngay cạnh mép nước, ta phải đến lấy… Ta cau mày, lết đến phía đó, sắp cầm được viên dược, nào ngờ nước trong hồ cuộn lên, cuốn trôi viên dược của ta.
- Chết tiệt! Nếu ngươi còn sống, nếu ngươi còn có danh dự thì mau lộ diện ra đây… Hà cớ phải lén lút như vậy? – Ta tuy đau đớn nhưng vẫn phẫn nộ nói.
Ảo ảnh dưới mặt nước khẽ rung rung, tựa như bóng dáng Giao Long mỗi lần cười. Lại một thanh âm hư ảo khác như đang nói ngay bên ta:
“ Đừng vội… ta đã sống lại rồi… nhưng ta vẫn chưa khỏe lắm, đồ nhi, ngươi hãy đợi đi, ta sẽ sớm đến bên ngươi thôi…”
Không còn giải dược, ta đành cố ngồi dậy điều khí. Ta có chết cũng không thể tin ngày hôm đó tưởng chừng đã ra tay gọn ghẽ mà lại còn sơ sảy để y sống lại. Kẻ mà ta phải đối phó không chỉ còn là Hàn Lăng Nhiên mà còn có Giao Long. Lần này y ắt hẳn có một tầng oán hận với ta…
Ta chật vật điều khí, tuy nhiên tình trạng không mấy cải thiện. Bóng ma dưới nước như hứng thú mà nhìn…
Một hồi sau, đau đớn đột nhiên biến mất, cơn độc phát đã ngừng. Thanh âm ma quỷ lại vọng đến, nhiều phần chế giễu:
“Chậc chậc… nơi này thật nhiều kỉ niệm… Tự nhiên nhớ đến, ta lại không nỡ nhìn ngươi chật vật trong đau đớn…”
Ta ngồi dậy, trong lòng chưa hết bàng hoàng. Là ta đã xem thường Giao Long, gã ma quỷ đó hiển nhiên vẫn còn một đường bí mật để sống lại. Nhưng y không sống lại ngay mà đợi đến lúc này, liệu có lý do nào chăng?
Ta nhòm xuống nước, bóng y vẫn hiện dưới đó. Ta cố bảo trì bình tĩnh, tỏ ra lạnh lùng nói:
- Ngươi đang ở đâu?
“Ta không ở gần ngươi, tuy nhiên thông qua mặt nước có thể thấy ngươi… tiểu công chúa, ngươi quả nhiên càng trưởng thành càng âm ngoan hơn rồi. Ngươi đã đâm ta một nhát thực đau, đến bây giờ vẫn còn thân tàn ma dại… Dọa ngươi một chút như vậy cũng hao tốn nguyên khí lắm, ta phải tiếp tục tĩnh dưỡng rồi…”
Bóng y dưới nước chợt mờ đi, ta vội nói thêm:
- Giao Long, đợi đã… – Thấy bóng y tạm thời đình chỉ, ta lại chủ ý dùng âm điệu lạnh lùng tàn nhẫn – Nếu ngươi quay lại để trả thù hay đòi nợ, bản công chúa cho ngươi biết, thứ mà ngươi cần đã không còn nữa, không cần tiếp tục vọng tưởng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...