“Harry, em yêu Snape phải không?”
Alan băng bó cho Harry xong hỏi.
Y cũng không đợi cậu trả lời ngay, khẽ gọi gia tinh bảo nó mang đến hai tách hồng trà, rồi nâng tách trà lên nhấp một ngụm vừa thưởng thức trà vừa chờ đợi câu trả lời của Harry.
“Sao anh biết.”- Harry nhẹ giọng đáp.
“Nhìn…” – Alan đơn giản trả lời.
“Dễ nhận ra vậy sao.” – Harry bất đắc dĩ cười.
“Không phải, em che dấu rất khá chỉ là ánh mắt lúc nãy của em làm anh nhìn ra.” – Thật sự với Alan mà nói ánh mắt Harry lúc nãy rất đẹp nhưng ánh mắt đó muốn bao nhiêu bi thương thì có bấy nhiêu bi thương, muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng, đó là đôi mắt của tình yêu không được đáp lại, của đơn phương thầm kín không được hồi đáp, người ngoài như Alan nhìn thấy cũng đau lòng. Có lẽ do muốn né tránh Severus mà Harry không kịp che giấu ánh mắt ấy, chỉ là… – “Có lẽ Draco cũng nhìn thấy.”
“Em biết.” – Harry ngửa mặt lên trời, cậu dùng tay che mắt. Harry cười cười nhẹ nhàng nói. – “Em nghĩ là mình che giấu rất tốt, em nghĩ là chỉ cần thấy anh ấy là đủ, nhưng vui vẻ cả tháng qua khiến em tham luyến( tham lam và luyến tiếc) mọi thứ của anh ấy, đến hôm nay em thấy mình ganh tỵ với Lily, Alan… em thấy bản thân mình thật đáng ghê tởm.” Phòng của Alan có bùa chú cấm nghe lén khiến cho Harry không ngại ngần bộc lộ cảm xúc của bản thân.
“Harry, nếu như yêu, tại sao không giành lấy.” – Alan hỏi cậu, vỗ về cậu như một đứa em trai.
“Alan, em không thể, vì yêu nên em hiểu rõ người anh ấy yêu là ai, người anh ấy cần là ai, với em yêu không phải là chiếm hữu cho bằng được mà là…. là chỉ cần nhìn thấy anh ấy hạnh phúc, thấy nụ cười của anh ấy,chỉ cần như thế dù có ra sao em cũng chấp nhận. Em không cao cả,chỉ là em không thể ích kỷ với anh ấy mà thôi….” Harry lẳng lặng nói, nói về con người Severus, về tính cách Severus. Harry cứ nói còn Alan cứ nghe, y ngồi đó im lặng lắng nghe từng lời Alan tâm sự.
“Anh biết không, Severus là một tên ngốc biệt nữu(không được tự nhiên) anh ấy nói em ốm yếu như cây tăm không chịu ăn uống, suốt ngày cùng với Draco ép em ăn đủ thứ, thế mà anh ấy không biết bản thân vì lo nghiên cứu độc dược mà nhiều lần không đến sảnh đường ăn tối, em phải mang thức ăn về cho anh ấy, nếu không, anh ấy lại ôm bụng đau mà lăn lộn trên giường.”
“Em bị thương lúc pha chế độc dược, anh ấy mắng em là đồ ngốc vậy mà anh ấy lại không biết trên tay anh ấy có bao nhiêu sẹo vì pha chế độc.”
“Em cứ nghĩ mãi thế này thôi là đủ, nhìn anh ấy thôi là đủ, hôm nay em mới biết bản thân tệ đến mức nào. Em ganh tỵ với Lily, em gang tỵ Lily được anh ấy quan tâm, em ích kỷ muốn anh ấy là của riêng mình, Alan em thật tệ… thật sự rất tệ..”
Harry kể thật lâu, kể đến khi hai mắt cậu đẫm nước, cậu ôm lấy đầu gối mình cả người co lại thành một đoàn, cậu nghẹn ngào khóc nấc, Alan bên cạnh cậu cũng chỉ vỗ vai cậu nói. – “Yêu là ích kỷ như vậy đấy Harry.”
Harry khóc, khóc thật lâu – chỉ lúc này thôi hãy cho cậu xả hết mọi thứ trong lòng đi, chỉ lúc này thôi cho cậu khóc thỏa thuê đi… chỉ lúc này thôi… rồi cậu sẽ không thế nữa…
Yêu – là một từ hết sức đơn giản, nó là thứ có thể là hạnh phúc nhất, nhưng cũng là thứ đau khổ nhất.
Yêu đơn phương là một món đồ thật đẹp, nhưng cũng là món đồ chứa đầy bi thương.
Có thứ gì đó đã vỡ òa trong tim cậu….
…
Khi Harry trở về phòng ngủ đã là nửa đêm, Draco và Severus vẫn chưa ngủ. Hơi bất đắc dĩ nhìn hai người đang xem xét từ trên xuống dưới bản thân mình.
“Mình không sao rồi, trễ rồi ngủ đi…”
“Cậu thật sự không sao rồi…?” Severus đi tới cạnh xem cánh tay Harry.
“Ừ mình không sao, Lily sao rồi?” Harry không né tránh Severus xem xét mình.
“Cậu ấy không sao…” Severus cười cười trả lời..
“Trễ rồi ngủ đi..” Harry tươi cười thản nhiên nói.
“Ừm.. ngủ ngon Harry…” Severus và Draco cùng nói rồi đi tới giường mình.
“Ngủ ngon…” Harry nằm xuống, mệt mỏi.
Severus lúc này cũng yên tâm đi vào giấc ngủ, anh buổi sáng vẫn cảm thấy Harry né tránh mình, nhưng bây giờ thấy Harry bình thường anh cũng yên tâm hơn rồi, giống như là buổi sáng như thế là do chính anh tưởng tượng ra.
Severus không biết rằng giữa anh và Harry đã có một thứ vô hình đẩy ra gọi là .. khoảng cách.
….
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường chỉ khác việc Harry và Draco bị đưa vào đội Quidditch của học viện, trở thành hai tuyển thủ Quidditch trẻ nhất lịch sử Hogwarts, hỏi vì sao thì là do vị chủ nhiệm nào đó cực kỳ thưởng thức cách bay của cả hai người, Harry trở thành tầm thủ mà Draco lại là truy thủ, Harry thật sự hết biết nói gì với Voldemort vì sao lại như lúc trước thế này.
Chuyện thứ hai bị ảnh hưởng là Harry và Draco trở thành tầm ngắm của các bạn nữ toàn trường, thử hỏi một người đẹp trai giàu có và có năng lực ai mà không thích chứ. Vậy nên khi tự học tại thư viện Harry cùng Draco luôn bị phiền bởi lý do làm quen của các nữ sinh,đi đến lớp cũng gặp, đi đến sảnh đường cũng gặp. Sau đó Severus lại muốn học với Lily, Harry cũng cười cười đồng ý.
Sự việc cứ tiếp tục hơn một tuần, cuối cùng Harry không chịu nổi, để Severus học với Lily cậu cũng không muốn làm bóng đèn, nên kéo theo Draco đến tầng tám của Hogwarts đi đi lại trên hành lang, trong lòng thầm nghĩ đến một phòng dùng cho tự học dành cho bọn họ. Một cánh cửa mở ra hai người tiến vào.
Trong phòng cần thiết là một căn phòng với vài giá sách lớn, một bàn học với vài cái ghế, một sàn tập rèn luyện thực chiến, màu sắc căn phòng là một màu xanh dịu mắt, có cửa sổ thoáng mát, dụng cụ pha chế độc dược cũng có đầy đủ.
“Harry nơi này là…” Draco nhìn nhìn căn phòng lên tiếng hỏi.
“Phòng cần thiết, dùng để học. Cậu không dự tính sẽ ở thư viện làm khỉ cho người ta xem chứ.” Harry bĩu môi nói.
“Tất nhiên, mình có điên đâu mà. Quần của Merlin, mình không ngờ đám con gái đó tàn bạo vậy.” Draco vuốt trán nói. “Mà bỏ Severus một mình ổn chứ.”
“Cậu ấy học với Lily mà, đừng có lo, thôi làm bài tập đi.” Harry lập tức bẻ gãy câu chuyện.
Hiện tại có lẽ nên giữ khoảng cách nhất định với Severus.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...