Nắm Lấy Tay Lần Nữa

Thời điểm Tống Mẫn tỉnh lại, không khí đều phảng phất có mùi hương. Anh ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng từ phòng bếp bay tới, nhanh chóng rửa mặt đi ra phòng khách, liền nghe thấy âm thanh dễ nghe vang lên: “Chờ một chút, trứng chiên sắp chín rồi, rất nhanh có thể ăn.”  

Tống Mẫn đi đến bên người cậu, từ phía sau ôm chặt Lâm Tĩnh An, khóe miệng phá lệ hiện lên tươi cười sáng lạn.

“Như thế nào không nghỉ ngơi một chút, ngày hôm qua không có mệt chết sao?”

Bên tai hơi thở ấm áp phập phồng, làm lỗ tai Lâm Tĩnh An có chút ngứa. Có chút không được tự nhiên giật mình, chậm rãi nói: “Ngày hôm qua nghỉ ngơi rất nhiều rồi, cũng không thể mỗi ngày đều ăn cơm hộp!”

Lâm Tĩnh An thời điểm nói ra những lời này thần sắc đầy ôn nhu, lỗ tai có một chút phấn hồng nhàn nhạt, bộ dáng điềm tĩnh thật mê người.

Trải qua bữa sáng ấm áp, hai người liền bắt đầu thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Hai người đứng trước gương, một trắng một lam có vẻ rất là ton sur. Lâm Tĩnh An mặc bộ quần áo màu lam thoải mái, cả người trắng nõn. Gương mặt thanh tú, khoé miệng có má núm đồng tiền nhàn nhạt, đầy mặt nhu hoà, rất là mê người.


Tuy rằng không phải thực xuất chúng, nhưng khi mọi người vừa nhìn vào là có thể cảm nhận được. Lâm Tĩnh An cho người ta một loại cảm giác thực điềm tĩnh bình yên, làm sự tồn tại làm người ta phi thường thoải mái.

Tống Mẫn mặc bộ quần áo màu trắng thoải mái cũng không thể nào che dấu đi hơi thở tinh anh của anh, trên mặt tràn ngập tươi cười đầy ôn nhu, làm gương mặt soái khí càng thêm dễ nhìn.

“Đi thôi, sao vậy, ngắm đến ngây người?” Tống Mẫn cười hì hì ghé lại gần, khóe miệng ý cười càng thêm sâu, phảng phất cho thấy anh nhìn bộ dạng e lẹ kia rất là đắc ý.

“Đi thôi!” Không có đáp lại trêu đùa của đối phương, Lâm Tĩnh An bước nhanh chạy ra cửa, cậu như vậy làm Tống Mẫn có điểm dở khóc dở cười.

Lúc ngồi trên xe Tống Mẫn, bên tai vang lên âm nhạc nhẹ nhàng, Lâm Tĩnh An ánh mắt bắt đầu nhìn Tống Mẫn đang lái xe. Không dám nhìn quá trắng trợn, chỉ lén lén nhìn, Tống Mẫn đang bị câu quan sát nhận ra được khó xử của cậu, có chút xúc động vươn một bàn tay, ném tay đối phương nắm chặt.

Cảm nhận được người bên cạnh mình nhẹ nhàng run rẩt, nhưng mà Tống Mẫn cũng không có buông tay cậu ra. Bàn tay ấm áp, tăng độ ấm của cơ thể, làm cho giờ phút này cảm nhận được tràn đầy ấm áp.

Hai người đều không có nói chuyện, nhưng lại không chút xấu hổ nào cả.

Mất khoảng hai giờ đi, trong chốc lát liền đến nơi. Lúc này Lâm Tĩnh An đã có chút mơ hồ dựa vào ghế ngủ mất, nhìn bộ dáng cậu ngủ, Tỗng Mẫn đùa dai ghé môi qua.

Đôi môi ấm áp chậm rãi hôn lấy cánh môi hơi lạnh của cậu, có chút ngứa nhịn không được kêu ra tiếng, làm Tống Mẫn càng hôn sâu xuống.


Bị động tĩnh lớn như vậy đánh thức, cảm nhận độ ấm trên môi cùng ôn nhu của người bên cạnh, Lâm Tĩnh An không có cự tuyệt, vòng tay ôm chặt lấy Tống Mẫn, càng thuận tiện cho sự thân mật của cả hai.

Ở trên xe khanh khanh ta ta một chút, hai người liền đi ra ngoài, thời điểm ra đến bên ngoài, mặt Lâm Tĩnh An đều hồng, không biết là bởi vì chút vận động vừa rồi nên có chút nóng hay vẫn là quá mức thẹn thùng.  

“Chờ anh một chút, anh đi mua vé.”

“Vâng.”

Nhìn đối phương đi xa, Lâm Tĩnh An mỉm cười, tươi cười sáng lạn làm cả người cậu như toả sáng, làm cho người ta muốn hung hăng mà vuốt ve. Thời điểm Tống Mẫn mua vé xong quay trở lại thấy một màn này, đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, hơi thở phả vào cổ cậu, làm cho biểu cảm trên gương mặt thanh tú kia của cậu trở nên rất thú vị.

“Em về sau cười nhiều một chút, cười lên một cái đừng nói là một, cho dù anh có mười cái mạng cũng đều mê chết.”

Tống Mẫn nhìn cái đầu hơi hơi cúi xuống của cậu, bèn xoa xoa đầu cậu, sau đó cầm lấy điện thoại, chụp hình tự sướng của hai người. Có chút kinh ngạc động tác của anh, nhưng đến khi nhìn thấy bài đăng trên Weibo của anh vẫn là nhịn không được mà mỉm cười.  


An Cách cùng tiểu thụ thụ du ngoạn: Một lam một trắng, chính là tuyệt phối ^_^@ Tiểu thụ của An Cách【 hình ảnh 】

Ảnh chụp làm mờ mặt, nhưng mà có thể nhìn thấy quần áo của hai người, còn có bối cảnh tràn ngập hương vị cổ xưa. Có chút tò mò phản ứng của fans, Lâm Tĩnh An một bên ngắm phong cảnh một bên xem Weibo.

Ngôi sao không trung rất mỹ lệ: Huhuhu, tui đoán màu lam chính là tiểu thụ thụ rùi, xem thân hình thon dài kia kìa ( ﹃) nước miếng

Biển trông như bầu trời đảo ngược: Từ sau khi đại thần công khai, cũng bắt đầu tiết mục tú ân ái rồi. Đại thần, em là cẩu độc thân, cầu không ngược

Hi hi ha ha hi hi ha ha: Này này này này…… Không phải khu ấn tượng Lĩnh Nam sao, sama thế nhưng ở Quảng Châu, huhuhu, tui hôm nay vừa vặn từ Quảng Châu rời đi, muốn khóc quá đi (>﹏


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui