Một buổi sáng chủ nhật mát mẻ, Minh Anh đang say giấc nồng thì bị ai đó mở toang tấm rèm cửa ra, ánh mặt trời soi thẳng vào mặt cô gái.
Dù còn đang ngái ngủ, nhưng Minh Anh vẫn thầm nhủ tối nay nhất định phải xoay giường sang hướng khác, ai đời lại khổ thế này, ngủ cũng không được buông tha. Chẳng buồn mở mắt, Minh Anh kéo cái gối ở dưới bụng lên đậy mặt, miệng lí nhí nói.
- Để tao yên đi mày!
Rõ ràng là giác quan mách bảo Minh Anh rằng kẻ biến thái này nhất định là Hà Trang. Cô đã quen với kiểu của con nhỏ quá quắt này rồi nên da mặt rất dày.
- Dáng ngủ của em xấu quá đấy, em yêu ạ!
Minh Anh giật mình, cô quẳng cái gối sang một bên, ngồi bật dậy, nheo mắt nhìn về phía có tiếng nói.
Trời ơi đất hỡi, sao mẹ cô lại để cho Hiếu lên đây thế này? Phòng con gái mà anh cũng dám vào thế sao? Minh Anh xấu hổ chỉ muốn độn thổ, cô lại còn không mặc áo lót nữa chứ. Cô gái vội cầm cái gối lên che ngực, nuốt khan.
- Anh làm gì ở đây?
- Đến đưa em đi hẹn hò.
Hẹn hò sao, Minh Anh bị ù tai hay anh lại bịa ra thế nhỉ, muốn đi đâu cũng phải báo trước cho cô một tiếng chứ, cứ đột ngột xuất hiện thật đáng sợ.
- Đã 10 giờ sáng rồi đấy. Em vẫn còn ngủ được cơ à?
Mới 10 giờ sáng thì có, đã bao lâu rồi cô có được ngủ đủ giấc đâu, Minh Anh nhăn nhó, vẫn ôm cái gối theo, cô đứng dậy đi vào toilet.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Minh Anh mới nhớ ra toàn bộ quần áo đều ở trong tủ, phòng tắm cũng không còn sót lại cái áo lót nào. Cô đành ngó mặt ra khỏi cửa, định bụng bảo anh xuống nhà đợi, bấy giờ lại phát hiện ra Hiếu đang ngồi xem trộm mấy cuốn sổ của mình, Minh Anh hét lên.
- Dừng lại! Anh không được đọc cái đó!
Hiếu nghe tiếng quát lập tức dừng động tác, không giấu được khuôn mặt của tội phạm bị bắt quả tang.
- Sao chứ? Cái này em viết gì mà không được đọc? – Hiếu hỏi.
- Anh bỏ nó xuống! Cất về chỗ cũ ngay cho em! Rồi đi xuống dưới nhà ngay! – Minh Anh ra lệnh. Mới một thời gian làm sếp mà lời nói đã có uy lực lắm rồi.
- Không được, anh phải đọc nó. Có khi em toàn viết xấu về anh thì sao?
Ai cho phép anh giở bộ mặt chai lì của mình ra như thế chứ? Minh Anh bực mình. Đúng là cô có viết xấu về anh thật. Giờ không ngăn lại chắc sau này cứu không nổi bản thân. Minh Anh bắt đầu bối rối, ở trong không được, ra ngoài không xong, cô nhìn quanh một lượt, phát hiện ra cái khăn bông, liền sung sướng lấy nó ra choàng lên cổ, hai đầu khăn vừa đúng dài tới bụng, che được thứ cần che rồi. Bấy giờ Minh Anh mới phi ra khỏi chỗ nấp và lập tức đoạt lại cuốn sổ trong tay Hiếu.
Anh chàng chỉ vừa kịp đọc có vài câu, chưa gì đã bị cướp mất. Nhưng cái cần đọc thì đã đọc được rồi còn đâu. Hiếu cười lớn.
- “Hôm nay ở công ty, mình gặp một anh đẹp trai lắm” chấm than. – bằng giọng giả gái, Hiếu nói, mắt nhìn thẳng khuôn mặt đang đỏ lựng của Minh Anh. – Nhật kí của em hay thế, anh không ngờ đấy. Thề là hay hơn tất cả các cuốn sách anh đọc từ trước đến giờ.
Xấu hổ chết đi được, cái đó cô viết hôm đi phỏng vấn về, Minh Anh cảm thấy bản thân quá sơ ý, sớm biết sẽ có lúc bị người ta lục lọi đồ đạc thì cô đã cất cẩn thận hơn rồi. Lợi dụng lúc Hiếu vẫn còn đang đắc ý, Minh Anh nhanh tay mở ngăn kéo để hết mấy cuốn sổ lớn nhỏ vào trong rồi khóa lại. Xong xuôi mới nói:
- Cái đó… cái đó… không phải viết về anh đâu! Đừng tưởng bở.
Trông Minh Anh rõ ràng là đang nói dối, Hiếu thừa hiểu các biểu hiện của cô.
- Thôi đi, ở CNL ai dám so về nhan sắc với anh cơ chứ? – Hiếu bước một bước, tới sát chỗ Minh Anh.
Cô theo phản xạ liền lùi lại.
- Anh lại tự mãn rồi đấy. Em thấy ở CNL thiếu gì mĩ nam. Anh Hùng ở phòng em chả đẹp trai à?
Khóe miệng đang mỉm cười của Hiếu lập tức co lại. Anh đanh giọng hỏi.
- Hùng nào?
- Lý Hùng, kiểm toán viên số một phòng tài chính. Anh quên à? – Minh Anh được thể làm tới.
Nghĩ nghĩ vài giây, Hiếu lại cười, lấy lại phong độ vốn có. Hai tay chắp sau lưng, anh quay người đi tới chỗ khung tranh treo trên tường, tỏ vẻ chăm chú quan sát, miệng thì nói bâng quơ:
- À, cái người vừa mới bị sa thải vài tuần trước ấy hả? Có phải cậu ta không?
- Sa… thải? Mấy tuần trước? Tức là trước khi nghỉ việc anh đã sa thải anh ấy à? – Minh Anh chết đứng – Sao anh làm thế?
- Em yêu, trên đời có cái gọi là giác quan nhạy bén.
Cô không hiểu, có loại người nào lại sa thải một nhân viên cốt cán chỉ vì ghen tuông, Minh Anh chạy tới kéo Hiếu để anh quay ra nhìn mình.
- Anh đuổi anh ấy vì em à?
Một vị giám đốc cương trực như Hiếu mà cũng có lúc bị người ta nghi ngờ nhân phẩm, thật không chịu nổi. Anh dùng ngón trỏ di lên trán cô.
- Đồ ngốc này! Anh là loại người đó à?
- Thế thì vì sao? – Minh Anh vẫn chưa hết thắc mắc.
- Vì anh ta phạm lỗi, vì anh ta là gián điệp.
Và vì anh ta dám nhìn em bằng ánh mắt đáng ghét đó. Hiếu thầm nghĩ, cảm thấy bản thân cũng hơi có chút không công bằng, nhưng anh chỉ là người đề nghị thôi, chính chủ tịch kí giấy đuổi anh ta mà.
Thật không thể tin nổi, Minh Anh kinh ngạc tới không khép được miệng. Cô lắc đầu, chép miệng.
- Thật à? Anh ta làm việc cho ai hả anh?
- Cho một công ty phần mềm khác, em không biết công ty đó đâu.
Thế mà có lúc Minh Anh đã nghĩ anh ta là người thật thà tốt bụng, quả nhiên thời buổi này không thể trông mặt bắt hình dong được mà. Cô nói lại lần nữa, đoạn quay lưng đi ra chỗ tủ quần áo:
- Anh xuống nhà đợi em đi, em phải thay đồ.
Hiếu định ở lại trêu cô thêm chút nữa, nhưng lại nghĩ anh còn khối thời gian để làm thế. Với lại khả năng kiềm chế của anh cũng có hạn thôi. Nghĩ vậy anh ngoan ngoãn đi ra, xuống phòng khách bật tivi xem, kiên nhẫn đợi Minh Anh.
Đợi mãi cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện. Khác với cái vẻ ngái ngủ lúc nãy, Minh Anh bây giờ đã khoác lên mình vẻ chỉn chu, gọn gàng thường ngày.
- Em tìm mãi không thấy chìa khóa nhà. Anh đợi một lát nhé. Có khi mẹ em lại cất vào tủ lạnh rồi.
Nói dứt lời cô gái liền chạy vào bếp, nhưng tìm loạn lên cũng chẳng thấy đâu, Minh Anh đang đứng chống nạnh định gọi điện hỏi mẹ thì Hiếu giơ một chùm chìa khóa ra trước mặt cô.
- Dùng tạm cái này rồi về tìm sau được không? Sắp muộn rồi.
- Ơ! – Minh Anh vừa nhìn là nhận ra ngay. – Cái này là chìa khóa phụ để trong hòm thư mà, sao anh lấy được?
- Thế em nghĩ anh vào đây bằng cách nào? – Hiếu chán nản, đôi khi cô nàng tổng giám đốc này cũng vô tâm ghê, chẳng chịu để ý gì cả.
- Em tưởng anh trèo tường vào. Không phải anh rất thích làm mấy chuyện bất hợp pháp sao? – Minh Anh giật lấy chìa khóa trong tay Hiếu, cô đi ra cửa xỏ giày. – Anh có đi không để em khóa cửa đây?
Hiếu thở dài, sao có những chuyện Minh Anh để bụng lâu thế, mà có những chuyện lại chẳng nhớ gì cả. Anh thầm bái phục bộ não vô cùng biết chọn lọc của cô. Anh chẳng dám cãi lại lời nào, chỉ đành theo cô đi ra.
Ngồi lên xe, Minh Anh tiện tay mở radio. Âm nhạc bao trùm cả không gian xung quanh hai người. Mặc cho Hiếu đưa cô đến bất cứ đâu, Minh Anh chỉ biết thả hồn theo những bài hát yêu thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...