Bên này Trình Tú Dao và Lý Cảnh Thiên về nhà thay quần áo để một lát nữa đi tiệc.
Từ khi về nhà cô thấy anh lúc nào cũng cầm điện thoại nói chuyện, thật ra là anh đang giải quyết công việc để đi Úc cùng với cô.
-“ Vậy cứ làm theo kế hoạch, có gì cứ gọi cho tôi”
(-“ Phải rồi giám đốc còn chuyện anh bảo tôi làm…”)
Cô không chịu nỗi nữa liền gọi tên anh
-“ Cảnh Thiên”
Lý Cảnh Thiên cúp máy rồi đi lại chỗ cô
-“ Anh không định thay quần áo hả?”
-“ Anh đi liền, đợi anh một chút”
Cô biết trong bữa tiệc này sẽ có rất nhiều người đến từ những gi tộc giàu có vì dù gì Vân gia cũng có quan hệ rộng trong giới tài phiệt.
Cô cũng rất muốn biết người của Hạ gia có ở trong buổi tiệc này hay không, Trình Tú Dao trước giờ chưa từng sợ ai bởi cô mang họ Trình.
Nếu bây giờ cô bị ám sát thì cả Trình gia và các gia tộc thông gia sẽ lập tức giải quyết kẻ chủ mưu.
Cô đeo sợi dây chuyền bạc của Chu Uyển Dung lên cổ, chọn một mùi nước hoa yêu thích của Versace, Crystal Noir.
Lý Cảnh Thiên cũng thay quần áo xong, cô nhìn vào gương thấy anh vẫn chưa thắt cà vạt
-“ Anh có cần em thắt hộ không?”
-“ Lại đây”
Trình Tú Dao bước tới, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên hai người, tạo nên bầu không khí ấm áp và đầy tình cảm.
Cô khéo léo cầm lấy chiếc cà vạt, đôi mắt tập trung vào từng nút thắt mà không nói lời nào.
Khoảng cách gần gũi giữa hai người khiến cô cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của Lý Cảnh Thiên, pha lẫn với hương nước hoa nhẹ nhàng từ anh.
Khi hoàn thành, Trình Tú Dao nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo cho chồng, đôi mắt của cô lướt qua khuôn mặt điển trai của anh, rồi khẽ nở nụ cười hài lòng.
Lý Cảnh Thiên bất ngờ nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trầm ấm vang lên, đầy sự yêu thương:
-“ Anh yêu em”
Trình Tú Dao hơi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này của chồng, nhưng cô nhanh chóng nở một nụ cười đáp lại.
Ánh mắt của cô dịu dàng nhìn anh, không cần lời nói, họ đã hiểu rõ tình cảm dành cho nhau.
...----------------...
Tại Hoa Viên của Chu gia, Trình Vũ Phong bắt đầu tìm kiếm các manh mối trong phòng của Chu Uyển Dung.
Hạ gia là họ hàng xa của Chu gia, trước đây tổ tiên của Chu gia đã chia tài sản và Hạ gia cũng được một phần nhỏ trong số đó.
Cũng không loại trừ được khả năng một người nào đó của Hạ gia đã phản bội Chu gia.
Anh bước vào phòng của Chu Uyển Dung, cố gắng tìm kiếm những gì còn để lại, nhưng cũng mười mấy năm rồi, hung thủ có thể đột nhập và lấy đi những manh mối còn sót lại.
Anh tìm kiếm khắp nơi trong phòng, gầm giường, kệ sách và cuối cùng anh đi đến phòng piano nơi mà Chu Uyển Dung bị sát hại.
Điều mà anh luôn không hiểu đó chính là phát súng đầu tiên lại nhắm vào người không có quá nhiều quyền lực, đáng lẽ phát súng đó phải nhắm vào Chu lão gia hoặc lão phu nhân.
Anh kéo hết rèm cửa lại, nhìn trên kệ sách, không có mật thất hay bất cứ chìa khoá nào.
Nhưng khi quan sát một lúc, khi nhìn theo hàng chéo, các cuốn sách lần lượt là
P- Piano Lessons : Music, love & true adventuretures của Noah Adams
I- Invisible Man của Ralph Ellison
A- All the light we cannot see của Anthony Doerr
N- Notes drom Underground của Fyodor Dostoevsky
O- On music and muúicians của Robert Schumann
Tất cả chữ cái dẫn về chiếc đàn piano phía sau lưng Trình Vũ Phong, anh vội vã đi đến kiểm tra chiếc đàn piano.
Chu Uyển Dung từng dạy hai anh em họ rất nhiều bản nhạc, biết chọn cái nào bây giờ….
Anh biết Trình Tú Dao sẽ biết cái gì đó nhưng nếu như anh gọi cô bây giờ thì cô sẽ suy nghĩ.
Những ký ức khi còn nhỏ ùa về trong đầu Trình Vũ Phong.
Chu Uyển Lan thường xuyên bay qua Úc để thăm hai người họ, nhưng lúc nào cũng cãi nhau với Chu Uyển Dung.
-“ Tại sao em cứ thích làm theo ý mình vậy?”
Chu Uyển Lan hét khiến Trình Tú Dao sợ hãi đứng núp sau lưng anh trai
-“ Chị muốn bọn trẻ giống chúng ta sao?
-“ Chị muốn bọn trẻ tốt hơn nên mới gửi chúng cho ba mẹ”
-“ Chị nói dối!”
Nghe thấy tiếng Trình Tú Dao khóc, Chu Uyển Dung biết mình vừa quá lời nên vội vã đi đến bế cô lên.
-“ Không sao, mẹ con không thương con thì có dì”
Cô dắt tay Trình Vũ Phong rời đi, mặc kệ sau lưng là Chu Uyển Lan đang la hét và ông bà Chu đang liên tục chửi rủa.
-“ dì ơi…chúng ta sẽ đi đâu?”
Trình Vũ Phong khẽ hỏi
-“ Về nhà của dì, dì nuôi hai đứa là được chứ gì”
Chu Uyển Dung dỗ dành Trình Tú Dao
-“ Khóc đi con, khóc cho thật to rồi mọi chuyện sẽ ổn”
Cô vừa đi vừa ngân nga khúc nhạc do bản thân tự sáng tác
-“ Dì ơi, bài hát này có nghĩa là gì vậy ạ?”
-“ Hay không? dì tự sáng tác đó”
Trình Tú Dao đã thiếp đi lúc nào không hay, chỉ còn Chu Uyển Dung đang vừa lái xe vừa nói chuyện với Trình Vũ Phong.
-“ Kể vệ một đứa trẻ bị lạc trong bóng đêm, tìm thấy ánh sáng từ những vì sao trên trời”
-“ Vậy cậu ấy có tìm được ánh sáng không hả dì?”
-“ Cậu ấy tìm thấy một hồ nước, khi nhìn xuống dưới mặt hồ tĩnh lặng thì nhìn thấy chính ánh sáng mà bản thân luôn cố theo đuổi lại là chính mình.
Vũ Phong, trong bóng tối khi không có ai ở bên con, con phải tự trở thành ánh sáng của chính mình”
Bài hát đó cũng là bài học đầu tiên Chu Uyển Dung dạy cho Trình Vũ Phong.
“ Starlight” , chỉ có thể là nó.
Anh ngồi xuống, cố gắng nhớ chính xác giai điệu của bài hát ấy.
“ Một ngày nào đó em sẽ thấy, bản thân cũng là ánh sáng, nó ấm áp hơn mặt trời, nó là em”
Trình Vũ Phong nhận thấy có một số phím đàn có vẻ được sử dụng nhiều hơn so với những phím khác.
Các phím này tạo ra một hợp âm đặc biệt ( F-A-C), anh cố gắng tìm nghĩa của hợp âm này.
Nhưng không có bất cứ manh mối nào, điều này khiến anh nghĩ đến chắc chắn Trình Tú Dao sẽ biết gì đó vì cô thân với dì nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...