Nam Hữu Gia Dư FULL


25.

Hứa Gia Nhan đã giành được vương miện nam diễn viên xuất sắc nhất và trở thành một ngôi sao lớn được nhiều người săn đón.

Còn bây giờ, tôi đã từ chức và đầu tư vào một công ty truyền thông mới cùng với Lucy.

Tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm và giờ đã nổi tiếng trong ngành.

Bố mẹ tôi cũng đã trở lại, nợ nần của gia đình tôi đã trả hết.

Gặp lại Hứa Gia Nhan, là trong một buổi dạ tiệc, tôi và Lucy đều được mời.

Anh ấy đang mặc bộ âu phục, trông đã trở nên trưởng thành hơn, một nhóm người vây quanh anh ấy, điều này làm cho anh ấy trông vô cùng khoan thai.

Còn tôi, ngoại trừ những lời chào hỏi cần thiết, đều thu mình trong khu vực an toàn của riêng mình trong suốt bữa tiệc, nhưng cuối cùng lại vô tình bắt gặp Hứa Gia Nhan trong nhà vệ sinh.

Anh ấy đứng trước mặt tôi, chặn con đường mà tôi muốn rời đi, tôi ngước lên nhìn anh.

“Có băng keo cá nhân không?” Anh ấy phớt lờ sự nghi ngờ của tôi, giọng điệu thản nhiên như thể anh ấy hỏi “Hôm nay em đã ăn gì chưa?”.


Như để tôi tin lời nói của mình, anh ấy đưa tay ra để tôi có thể nhìn thấy những vết xước trên cánh tay của anh ấy.

Tôi bất giác tìm kiếm trong túi.

Tôi có thói quen để sẵn băng keo cá nhân trong túi, trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên đưa cho anh ấy hay không, thì anh ấy đã nhanh hơn tôi một bước, kéo tôi vào lòng.

Sau đó, tôi đưa tay ra và nắm lấy bàn tay đang cầm băng keo cá nhân trong túi của tôi.

“Tôi rất nhớ em.

” anh nói.

26.

Là vào đêm, tôi đang nằm trên chiếc giường trong căn biệt thự nhỏ của mình, suy nghĩ lung tung đến mức không thể ngủ được, đầu óc tôi chỉ toàn là Hứa Gia Nhan.

Anh ấy nói rằng anh ấy rất nhớ tôi.

Nhưng tôi không dám nghĩ đến, cũng không dám động lòng.


Sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ đã tiêu hao những năm tháng đầy nhiệt huyết của tôi.

Trong những năm qua, tâm lý của tôi đã thay đổi rất nhiều.

Lucy nói rằng Hứa Gia Nhan sắp tới sẽ đến công ty của chúng tôi để chụp áp poster, khi nói với tôi còn không quên huých nhẹ vào vai tôi một cái.

Ám thị rõ ràng.

Hôm anh đến, tôi đang ngồi ở quán cà phê đối diện công ty, cà phê trên bàn đã nguội lạnh.

Vẫn là không dám đi gặp anh.

Nhìn vào cửa công ty và thấy anh ấy bước ra sau khi chụp poster, cả đám náo loạn, một lúc nào đó người hâm mộ đã tập trung ở cửa và bật loa tỏ tình với anh ấy.

Hình như là fan cuồng.

Anh ấy cũng không lên xe dưới sự bảo vệ của vệ sĩ mà chạy về hướng của tôi.

Đám đông sững sờ trong giây lát, rồi nhanh chóng tập trung về hướng tôi.

Anh ấy vậy mà lại biết rằng tôi ở đây, lại còn biết chính xác tôi đang ở đâu.

Tôi chưa kịp phản ứng thì người đã đứng trước mặt tôi, đeo khẩu trang và hỏi tôi.

"Ba giây, Khương Chỉ Dư, tôi chỉ hỏi em một lần thôi, có dám đưa tôi đi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận