Đám người bệnh không đỡ nổi một đòn, hơn nửa số người bị Trương Tứ đánh ngất xỉu, nằm ngang dọc tứ tung.
Người chưa ngất xỉu giãy dụa còn muốn bò đi, trợn tròn mắt hướng ngoài cửa bò tới.
Có mấy người mặt môi đã xuất hiện bệnh trạng đỏ tím, mắt kết mô sung huyết đỏ lên.
Nhìn cảnh tượng này không khác gì quỷ từ địa ngục bò ra ngoài, làm người ta sợ hãi.
Thái tử một tay cầm kiếm, nhìn cảnh tượng đáng sợ.
"Điện hạ, ngài không thể ở chỗ này, nhanh đi về!"
Tiết Dao cởi áo phòng hộ dính máu ném sang một bên, yêu cầu Thái tử mau chóng rời khỏi khu cách ly.
Thái tử kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiết Dao:
"Những người này đều là dân chúng bị ôn dịch? Cái huyện này đến tột cùng có bao nhiêu người nhiễm ôn dịch?"
Tiết Dao mời hắn đi nói chuyện một chút.
Họ đi ra hàng rào, cách xa khu bệnh một đoạn, Tiết Dao lấy xuống khẩu trang tháo bao tay, báo cáo với Thái tử:
"Người nhiễm bệnh đa số đều ở bên trong thung lũng này cách ly, những cái khác ta đã viết trong thư nói rõ cho ngài.
Vì lần này ôn dịch tốc độ lan truyền cùng tử vong cực nhanh, người lây nhiễm phần lớn không kịp cứu trị đã chết.
Trước mắt, căn cứ theo quan phủ thống kê sơ bộ, toàn huyện đã chết khoảng chừng bốn ngàn người.
Trước khi tổ chức cách ly mỗi ngày số người bệnh mới hơn hai trăm.
Sau khi cách ly phòng dịch, hiện tại mỗi ngày số người bệnh mới chỉ vài người."
Thái tử lúng túng hỏi:
"Ngươi vừa mới rồi vì sao không cho thấy máu? Trận ôn dịch này là lây qua đường máu?"
Tiết Dao kiên trì giải thích:
"Ôn dịch này chủ yếu chia làm hai loại, ta đem bệnh nhân chia ra hai khu bệnh.
Khu bệnh này bệnh nhân thể hạch, bệnh tình tương đối nhẹ hơn.
Nếu dân chúng bị nhiễm bệnh sẽ có chứng xưng nổi mụn nhọt.
Phương thức truyền bệnh gần giống bệnh sốt rét, chủ yếu là bọ trên người chuột đốt.
Một khi trị liệu không có hiệu quả, quá trình mắc bệnh kéo dài, ôn dịch liền có thể theo máu đến lá phổi, biến thành bệnh dịch thể phổi.
Người bị ôn dịch thể phổi ở khu bệnh khác.
Đó chính là cái gọi liếc mắt nhìn liền có thể khiến người ta nhiễm bệnh.
Khi người bệnh thở, trong hơi thở của bọn họ có ôn dịch.
Một khi nhiễm phải dạng này, đa số trong vòng ba ngày tử vong.
Nghiêm trọng thời điểm phát bệnh thất khiếu chảy máu, bên trong máu có ôn dịch, người dính máu đó cũng có nguy cơ nhiễm bệnh lớn."
Cái này khiến người nghe hãi hùng khiếp vía, Tiết Dao lại bình tĩnh như vậy mà nói ra.
Thái tử quay đầu nhìn bên trong hàng rào.
Những người bên trong này đó sắc mặt đỏ tím, ánh mắt đỏ như máu.
Hắn quay đầu lại hỏi Tiết Dao:
"Ngươi hai tháng qua mỗi ngày sống cùng những người này sao? Lỡ như cũng nhiễm phải ôn dịch thì làm sao?"
Tiết Dao giải thích:
"Ta có chuẩn bị y phục hộ thân, khăn che miệng mũi.
Mỗi ngày đều mặc chu đáo đến phòng dịch, sau khi trở về dùng nước diệt ôn ngâm..."
"Làm sao được?"
Thái tử khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiết Dao:
"Đã đến nước này, 'nhìn thôi cũng nhiễm bệnh' dĩ nhiên không phải chuyện đùa! Lỡ như ngươi cũng nhiễm phải ôn dịch thì làm sao đây? Trong vòng ba ngày tử vong còn gì? Ngươi tại sao không buông tay hồi kinh?"
"Nơi này là huyện Điện hạ thử làm chính sách mới..."
"Đây là chuyện của Cô! Không cần ngươi phụ trách."
Tiết Dao bị Thái tử quát to sợ hết hồn, mờ mịt quay đầu nhìn những bệnh nhân bộ dáng như ác quỷ bênh trong hàng rào.
Hắn quay đầu lại nhìn Thái tử, thần sắc bất lực mà mở miệng:
"Buông tay không quản, bọn họ phải làm sao đây? Tùy ý dân chúng toàn huyện, thậm chí dân chúng huyện lân cận đều biến thành như vậy phải không?
Ta có thể cứu được bọn họ.
Bất quá cũng là mất một cái mạng, mà có lẽ có thể đổi về mấy trăm ngàn cái mạng.
Ngài nói ta buông tay được sao?
Buông tay, mấy trăm ngàn người dân sẽ chết, ta sau đó còn ngủ ngon được sao?"
Yên lặng một hồi.
Thái tử nhìn thiếu niên gầy gò trước mắt, chậm rãi gật gật đầu, cảm khái thấp giọng nói:
"Tài năng lớn lao, mưu kế giỏi giang.
Tiết Dao, ngươi thật khiến Cô không đất dung thân."
Tiết Dao cuống quít:
"Điện hạ nói quá lời."
Nói xong hắn nhìn phía sau Thái tử, không nhìn thấy ngự lâm vệ, chỉ có năm thái y xuống xe ngựa chạy tới.
Tiết Dao nghi ngờ nói:
"Ngài không mang đến những người khác?"
Thái tử nghe vậy rũ mắt xuống, bất đắc dĩ nói:
"Phụ hoàng chỉ cho phép tăng số đại phu, không cho phép quân đội can thiệp.
Cô dùng lý do kho lúa có việc cần xử lí ra khỏi kinh, muốn tới xem có thể giúp đỡ được gì."
Tiết Dao nhất thời tâm nguội lạnh.
Khó trách Thái tử lâu như vậy mới đến.
Nguyên do là Hoàng thượng khăng khăng không xuất binh, miễn cưỡng để đại phu đi khống chế tình hình bệnh dịch.
"Không sao."
Tiết Dao thấy Thái tử thần sắc xấu hổ, chỉ có thể cười khổ an ủi:
"Bây giờ tình hình bệnh dịch đại thể khống chế được, chỉ còn dư lại những người bệnh này cần chăm sóc.
Vừa mới rồi hơn mười sai dịch bỏ chạy, khu bệnh không đủ người.
Sắp tới giờ uống thuốc, ta phải đi sắc thuốc."
"Sắc thuốc liền giao cho ta đi."
Từ phía sau Thái tử đi tới một lão thái y, ông mỉm cười cuốn lên ống tay áo nói với Tiết Dao.
"Tiết công tử, phương thuốc có thể đưa cho lão hủ hay không?"
"Không thể phiền Từ thái y động tay."
Tiết Dao vội vàng ngăn cản.
"Ngài không có chuẩn bị..."
"Có chuẩn bị."
Từ thái y từ trong tay áo móc ra khẩu trang mang lên, nói với Tiết Dao.
HunhHn786
"Đồ vật ngươi đưa ta đều mang theo bên người đây."
Một người thái y tuổi còn trẻ mặt lạnh chạy tới bên cạnh Từ thái y.
||||| Truyện đề cử: Không Hối Hận Khi Yêu Anh |||||
Hắn ngày thường không ít lần khinh thường Tiết Dao giả đạo sĩ đầu độc dân chúng.
Giờ khắc này sắc mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ, hắn vẫn cứ oán giận Tiết Dao.
"Ngươi vẫn luôn nói thung lũng này có phong thủy tốt gì đó, dương khí dồi dào, bát quái bảo địa, muốn làm pháp sự loại bỏ quỷ dịch.
Ta nào có biết ngươi là ở chỗ này sắc thuốc chữa bệnh cho người? Thiếu người cũng không nói một tiếng, giống như toàn huyện chỉ có một mình ngươi là đại phu! Mấy người chúng ta không phải là người sao?"
Ba thái y khác rốt cuộc tìm được bậc thang giải cứu.
Bọn họ bước nhanh tới chỗ xe đẩy bắt đầu vận chuyển thi thể, hỏi Tiết Dao:
"Những thi thể này muốn đưa đi nơi nào đốt?"
Tiết Dao nhất thời có chút luống cuống.
Đám đại phu này từ khi đến huyện Bình Dung liền nhìn hắn không vừa mắt.
Đặc biệt là sau khi hắn giả đạo sĩ, chỉ có lão thái y Từ đại nhân vẫn luôn âm thầm hỗ trợ hắn, giúp hắn giải đáp không ít công dụng của các phương thuốc đông y.
Từ đại nhân đã bảy mươi tuổi, đến khu cách ly chăm sóc bệnh nhân thực sự có chút nguy hiểm.
Tiết Dao vẫn khuyên can.
"Đại nhân, hiện nay người bệnh cũng không nhiều, ngài vẫn là về phủ chờ ta..."
"Ngươi mới vừa nói không đủ người.
Mấy người chúng ta đến chữa bệnh, sao khoanh tay đứng nhìn được?"
Từ đại nhân nghiêm túc nói.
"Nếu chúng ta không phải muốn góp chút sức cứu dân chúng, cũng đã cáo ốm rời đi như mấy đại phu khác.
Vì nước liều mạng là sứ mệnh của tướng sĩ.
Chữa bệnh cho người là bổn phận của thầy thuốc.
Dù muốn một mạng đổi một mạng, cũng nên để lão hủ tham gia đuổi ôn dịch.
Lão hủ một ngày chưa ngã xuống, sẽ không để người nhân nghĩa như ngươi dùng thân thử hiểm.
Ngươi đã cứu bách tính toàn huyện, còn lại chút việc vặt, liền giao cho chúng ta khắc phục hậu quả đi.
Cũng giúp cho mấy người hồ đồ chúng ta tránh được thấy việc gấp mà không giúp đỡ, hồi kinh sẽ có người đâm sau lưng."
Tiết Dao do dự một chút, vẫn là tiếp nhận thỉnh cầu của mấy thái y, bắt đầu phân chia công việc sắc thuốc đốt thi thể.
Thái tử cũng vén tay áo lên muốn giúp đỡ, lại bị Tiết Dao kiên quyết ngăn cản.
"Điện hạ còn nhớ ở cuối thư ta có thỉnh cầu gì không?"
Tiết Dao đem Thái tử kéo lại góc không người, nghiêm túc nhắc nhở:
"An nguy của ngài vĩnh viễn là quan trọng hạng nhất.
Giúp dân cũng thế, phòng dịch cũng vậy, chuyện trong thiên hạ này đều phải xem quân phụ của ngài có lòng hay không mới có thể thực thi đúng chỗ."
Thái tử không nghĩ tới Tiết Dao ở trước mặt hắn dám nói ra lời này, lập tức cảnh giác mà liếc nhìn bốn phía, nhíu mày nhắc nhở Tiết Dao:
"Ý của ngươi Cô rõ ràng, nhưng không thể nói thế được."
"Thứ cho Tiết Dao mạo muội, chỉ là rõ ràng còn chưa đủ."
Tiết Dao lo lắng nhìn phía Thái tử:
"Ngài làm được mới tốt.
Chuyện đại nhân đại nghĩa trung hiếu song toàn gì gì đó, cứ để chúng ta làm là đủ rồi.
Ngài cần phải đem an nguy của mình đặt ở hàng thứ nhất.
Ngài an toàn, thiên hạ dân chúng mới có hy vọng tốt, các đệ đệ của ngài mới sẽ không bị người ta ức hiếp.
Chính sách mới dùng thử gặp khó khăn tầng tầng lớp lớp, xét cho cùng vẫn là do quyền vị không đủ, bị người cản trở khắp nơi.
Ta cũng chỉ có thể giúp ngài giải quyết khó khăn huyện Bình Dung lần này.
Tương lai sẽ còn có nhiều khó khăn nữa.
Hay là tạm dừng làm thử, kiên trì chờ đợi thời cơ thích hợp."
Tiết Dao đã không nhịn được nữa, nhất định phải nói rõ điều nên nói.
Lần này kiếp nạn huyện Bình Dung, Tiết Dao có thể còn sống trở về, cũng phải dựa vào ba phần may mắn.
Vị trí của Thái tử bảo vệ thật vất vả.
Một năm rưỡi sau sẽ là kiếp nạn lớn xuất chinh, đến lúc đó Thái tử không cần mạng cứu Hoàng đế, tất cả nỗ lực của Tiết Dao liền thành công toi.
Lời nói này quá rõ ràng, chính là ám chỉ Thái tử kiên trì chờ Hoàng đế băng hà rồi làm việc.
Nếu để người có lòng dạ khác nghe thấy được, đó là phạm tội chém đầu.
Thái tử hiếu thuận cũng không phải giả bộ, cho nên nghe xong sắc mặt không tốt.
Cũng là bởi vì biết Tiết Dao phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính, lại thêm việc hắn cứu dân giúp nước mới can dự đại nghĩa, Thái tử đè xuống giận dữ, chỉ nói câu:
"Cô đã biết."
Nửa tháng sau, 5 người bệnh cuối cùng của khu cách ly cũng khỏi rồi.
Lấy nước giếng dùng xà phòng rửa sạch toàn thân, đổi quần áo mới, bọn họ cảm động đến rơi nước mắt quỳ lạy tạm biệt Tiết Dao, ai về nhà nấy.
Khu cách ly chỉ còn lại Tiết Dao cùng năm thái y.
Mấy sai dịch rãnh rỗi ngồi ở cửa sơn cốc nói chuyện phiếm.
Đã lâu không có ngày thanh thản như vậy.
Ngày thứ nhất trôi qua, không có người bệnh mới đưa tới khu cách ly.
Ngày thứ hai cũng không có.
Ngày thứ ba cũng không có.
Năm thái y đều kích động đến nhảy cẫng hoan hô, Tiết Dao lại tựa hồ như không thể tin được.
Không thể tin được mình đã chiến thắng một sát thủ đã từng tàn phá bừa bãi nhân loại qua nhiều thế kỷ.
Tiết Dao chỉ đạo nha dịch đem vật dụng dùng trong khu cách ly thiêu huỷ, sau đó hờ hững cùng các thái y về phủ thu dọn hành trang, chuẩn bị trở về kinh.
Mấy thái y đều bội phục thiếu niên này giữ được bình tĩnh.
Lập được đại công mà thái độ không hề kiêu ngạo chút nào.
Tiết Dao cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, thật giống luôn cảm thấy còn có chút mong chờ.
Ngày khởi hành trở về, Tiết Dao đáp ứng lời mời lên xe ngựa ngồi cùng Thái tử.
Xe ngựa đi tới phố lớn bỗng nhiên dừng lại.
Thái tử hỏi phu xe vì sao không đi.
Phu xe nói phía trước có bách tính chặn đường.
Đang ngồi ở trong xe Tiết Dao sững sờ ngẩng đầu, nhấc lên màn xe nhảy xuống xe ngựa.
Hắn bước nhanh vòng tới trước xe, trong nháy mắt bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Đầy đường chật ních dân chúng huyện Bình Dung.
Trong tay bọn họ là trứng gà gạo cùng thịt muối, vành mắt đỏ nhìn chăm chú vào đoàn xe về kinh.
Nhìn thấy Tiết Dao xuống xe, dân chúng không dám lên tiếng bỗng nhiên liền dồn dập quỳ xuống, nước mắt lã chã, tiếng hô to không giống nhau.
"Ân cứu mạng khắc sâu trong lòng."
"Bồ Tát sống sống lâu trăm tuổi."
"Đa tạ..."
Tiết Dao phút chốc như biết rõ bản thân mình đang mong chờ cái gì.
Hắn vui mừng nhìn dân chúng đầy đường không nhìn thấy phần cuối.
Nhìn gương mặt này đến gương mặt khác, già trẻ lớn bé sắc mặt đều hiện ra khỏe mạnh hồng hào.
Mỗi cái liếc mắt nhìn, lo lắng trong lòng Tiết Dao liền giảm một phần.
Thái tử cùng các thái y cũng xuống xe, nhìn "đội ngũ bách tính" đông nghịch.
Một đứa bé trai thân hình chắt nịch cầm theo giỏ trúc chen qua đám đông đi đến trước mặt Tiết Dao, cầu hắn nhận lấy ít quà tạ ơn.
Tiết Dao liếc mắt một cái nhận ra đây là người bệnh ở khu cách ly đã khỏi hẳn, vui mừng véo mặt đứa bé.
"Nửa tháng không gặp, gò má ngươi đã thêm thịt, ăn uống không tệ hả?"
Đứa bé quỳ xuống ở trước mặt Tiết Dao, giơ lên rổ, hét lớn:
"Mẫu thân ta nói đại ân không gì báo đáp, cầu ngài nhận lấy chút thịt muối."
Tiết Dao nhếch miệng nở nụ cười, trêu chọc.
"Đến tột cùng là mẫu thân ngươi muốn cảm tạ ta, hay là ngươi muốn cảm tạ ta?"
Đứa bé bị hỏi đến sững sờ, tỉ mỉ cân nhắc.
Nghĩ đến ngày đó nhìn thấy hắn khỏi hẳn về nhà, mẫu thân đã vui vẻ khóc cả một đêm.
Quyết định đem cơ hội này nhường cho mẫu thân, hắn liền nói:
"Tạ ơn ngài phải rõ ràng từng người sao? Vậy hãy để cho mẫu thân ta tạ ơn trước!"
"Phụt..."
Tiết Dao phì cười, cười đến viền mắt lại bắt đầu nóng lên.
Thân là "Bồ Tát sống", ở trước mặt dân chúng khóc nhè cũng không tốt.
Tiết Dao vội vàng tiếp nhận quà tạ lễ, nói với dân chúng.
"Phần tạ lễ này cũng đủ để đại biểu tâm ý mọi người đối với Tiết mỗ.
HunhHn786 Chiến thắng quỷ dịch không phải công lao một mình ta.
Cũng nhờ vào sự tin tưởng phối hợp của mọi người cùng với ta.
Về kinh xong, ta sẽ đem phương pháp chế tạo Thánh Thạch công bố ra ngoài, hi vọng mọi người có thể duy trì phổ biến thói quen dùng, bảo đảm huyện Bình Dung đời đời bình an."
- -----------
Tiểu kịch trường
Trân trọng trao bằng khen "khống chế ôn dịch huyện Bình Dung" cho dũng sĩ diệt bệnh dịch hạch, kính chào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...