"Còn cười!"
Tiết Dao nghiêm mặt phản đối:
"Điện hạ lúc nãy mới nói không muốn gặp ta, vì sao đuổi theo ta?"
"Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ muốn gặp."
Lục Tiềm có bộ dáng giang hồ lưu manh vô lại.
Tiết Dao bị nghẹn một chút, không nghĩ tới đứa trẻ phản nghịch vậy mà học được cãi chày cãi cối!
Nhưng ẩn chứa trong sự ngụy biện của Lục Tiềm là dấu hiệu của sự yếu đuối. Hơn mười năm chung sống với nhau, Tiết Dao biết rõ khi nào mình có thể chiều chuộng và kiêu ngạo, cũng như khi bé mập mạp tỏ ra yếu đuối.
Trong quá khứ, bé mập mạp đã bộc lộ những dấu hiệu yếu đuối rõ rệt, chẳng hạn như khi chuyển từ tự xưng "gia" đổi thành "nhi thần".
Trước đây, nếu Tiết Dao bảo bé mập mạp đọc lại cuốn sách một lần, hắn chắc chắn sẽ ra điều kiện rằng "Gia ăn một cái bánh ngọt". Đến thời điển ăn chưa no, hắn liền sẽ nói "Nhi thần còn đói không". Rất dễ phân biệt cảm xúc.
Bây giờ đứa trẻ đã lớn, không còn là bé mập mạp ngơ ngác trong sáng như trước nữa, nhưng Tiết Dao vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn qua lời nói và giọng điệu.
Mỗi cử động và ánh mắt của Lục Tiềm đều đã hòa nhập vào cuộc sống của Tiết Dao, nhịp tim kết nối với nhịp tim của Tiết Dao.
Cho nên mới vừa rồi câu nói "không muốn gặp" khiến tim Tiết Dao run lên một cái, giờ khắc này cũng không có bởi vì Lục Tiềm yếu thế mà dễ dàng buông tha. Hắn tỏ ra hung bạo:
"Ta cũng không phải Điện hạ muốn gặp là có thể thấy! Điện hạ nói không muốn gặp ta, ta sẽ lập tức biến mất!"
Lục Tiềm thẳng thắn nhắc nhở:
"Dùng tốc độ này của ngươi, Gia còn có thể thấy ngươi một hồi lâu."
"Ta cũng có thể chạy rất nhanh!"
Tiết Dao đưa ra một lời uy hiếp không đáng tin cậy cho mấy.
"Gia càng nhanh hơn."
Lục Tiềm đem tầm mắt từ trên mặt thư đồng dời nhìn về phía xa xa. HunhHn786
"Từ nơi này."
Lục Tiềm khoát tay, chỉ về phía cuối lối đi, ống tay áo tung ra mang theo một cơn gió mạnh.
"Đến cổng kia, ngươi đếm tới mười, Gia có thể chạy xong."
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tiết Dao, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích:
"Có tin hay không?"
Tiết Dao phát hiện ra rằng tính khí của Lục Tiềm đã có phần giống với Ninh Vương trong nguyên tác.
Không biết giá trị vũ lực có phải là cũng xấp xỉ trong nguyên tác hay không?!
Vì vậy Tiết Dao mong đợi hỏi:
"Xa như thế có thể chạy trong mười lần đếm sao?"
Lục Tiềm cong khóe môi, dáng dấp đắc ý:
"Hơn một năm nay chỉ luyện thân khinh công này."
Thực sự đã học được cách nói khiêm tốn?
Phương thức giao tiếp nâng cao chưa từng có!
Tiết Dao vui mừng nói tiếp:
"Sao chỉ có học khinh công thôi? Ta nghe Duệ Vương nói, Điện hạ lúc đó ở trên trời hạ xuống, chỉ cần búng tay là có thể bẻ gãy một mũi tên đâm sau lưng, giống như trong tay có thể bắn ra cục đá thành đạn pháo vậy!"
"Mũi tên kia đúng là bị một cục đá đập đứt."
Lục Tiềm từ trong tay áo móc ra một cái ống đồng dài hai tấc, đưa cho Tiết Dao xem.
Tiết Dao cầm lấy ống đồng mà Lục Tiềm bất ngờ đưa cho mình, tưởng đó là một loại sáo hay một loại nhạc cụ nào đó. Mò mẫm một hồi thì hắn phát hiện phía đuôi ống đồng hình như có thể chuyển động được nên liền thử ấn vào.
Đứng đối diện, Lục Tiềm trong nháy mắt nắm chặt cổ tay Tiết Dao, hất sang một bên.
"Bốp."
Viên đạn đá suýt chút nữa đánh trúng Lục Tiềm, bị bắn vào bức tường cung điện bên cạnh.
Tiết Dao bị doạ mặt trắng bệch, há miệng nhìn về phía Lục Tiềm.
"Đây là ám khí? Điện hạ vì sao đột nhiên lấy ám khí đưa ta?"
"Chính là cái này làm gãy mũi tên."
Lục Tiềm giải thích.
Cái ống đồng này là ám khí độc môn Thanh Long phái, có cơ chế phóng ở phía sau và có thể chứa ba viên đạn đá bên trong.
Ám khí uy lực cũng không tệ lắm, nếu ở khoảng cách gần thì có thể xuyên qua áo giáp da, nhưng không thể xuyên qua áo giáp sắt.
"Vậy ngài giải thích rõ cho ta!"
Tiết Dao vừa rồi suýt chút nữa làm tổn thương bé mập mạp nhà mình.
Vì vậy, Lục Tiềm giải thích cho hắn cấu tạo của ám khí.
Tiết Dao cau mày không hiểu. Hắn cho là hiện tại Lục Tiềm hại người không dùng tới ám khí, mà là như nguyên tác dùng nội lực ngưng tụ thành kiếm khí, giết người trong vô hình.
Lẽ nào... mới vừa nói hơn một năm nay chỉ luyện khinh công, cũng không phải khiêm tốn?
Quả nhiên vẫn còn là đứa trẻ thẳng thắn sao?
"Điện hạ thật sự... Chỉ luyện khinh công?"
Tiết Dao kinh ngạc hỏi.
"Còn có công phu nhập môn kiếm tông cùng Thanh Long phái."
Lục Tiềm trả lời.
"Điện hạ có phải là lười biếng học tập?"
Tiết Dao nheo mắt lại chất vấn.
Lục Tiềm liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Gia thiếu chút nữa mệt chết rồi."
Tiết Dao không tin. Theo nguyên tác Ninh Vương sau một năm luyện tập, võ công tiến bộ vượt bậc, tuyệt đối không chỉ là khinh công.
"Ngày đó thời điểm ở trên thuyền, Kiếm Thánh nói Điện hạ trong một năm có thể luyện thành khinh công và kiếm pháp thượng thừa. Bây giờ Điện hạ đã luyện một năm và năm tháng."
Lục Tiềm lộ ra ánh mắt uể oải.
Hắn đã làm gì trong thời gian hơn một năm nay?
Hai tháng đầu, Lục Tiềm tìm kiếm Khiết Đan Vương, nhưng không có kết quả.
Một tháng kế tiếp, hắn bí mật hồi kinh. Phát hiện Cửu Môn Đề đốc thay đổi người, vì vậy hắn không có trở về cung. Từ Bắc Trấn Phủ Ty tìm hiểu được tình thế nguy cấp trong triều, hắn lập tức rời kinh thành trở về Bạch Hành Sơn.
Trong vài tháng tiếp theo hắn đã bí mật lẻn vào cung điện sáu lần.
Hắn bôn ba Thiểm Tây Giang Chiết Hồ Bắc thuyết phục các phiên vương.
Khinh công Lục Tiềm chính là tranh thủ luyện tập trên đường di chuyển nhiều nơi giống mạng nhện, chỉ để có thể bí mật ra vào cung điện một cách an toàn hơn.
Trên thực tế, một năm trước không tìm được Khiết Đan Vương, Lục Tiềm hờn dỗi sư phụ mấy ngày, liền dự định về cung. HunhHn786 Chỉ là bởi vì trong cung thế cuộc đối với đại ca bất lợi, khiến Lục Tiềm nhớ tới khi mình bị Tam ca giam lỏng tại quân doanh, cho nên mới trở về Bạch Hành Sơn bàn bạc kỹ càng.
Khi đó, Điện hạ kiêu ngạo đến mức hỏi hai vị cao thủ luyện kiếm bao lâu mới có thể lấy được đầu chó của tam ca trong thiên quân vạn mã.
Kiếm Thánh nói với tư chất của hắn rất dễ dàng, tám năm liền có thể.
Tám năm quá dài. Điện hạ lập tức nói vậy trước tiên học cái công phu gì dù thiên quân vạn mã cũng không ngăn cản được.
Cho nên lựa chọn trước tiên luyện khinh công.
Một năm qua, ngoại trừ học được một thân khinh công xuất thần nhập hóa, Lục Tiềm còn học được những điều trong sách thánh hiền không dạy. Hoặc là nói, hắn phát hiện đạo lý đối nhân xử thế trong sách viết căn bản không thể dùng được trong đời thực.
Không có thân phận hoàng tử, không có tiền bạc vô tận, không có thực lực tuyệt đối, những tướng quân, công thần, thậm chí cả người cùng huyết thống từng tuyên bố trung thành với Hoàng đế, phục vụ đất nước, đều không nói chuyện lễ nghĩa và đạo lý với Điện hạ.
Bọn họ đa số chỉ nói lợi ích, sẽ khoác lên mình nhiều loại ngụy trang khoa trương. Những nguyên tắc trong sách hiền triết đã trở thành tấm áo choàng để họ ngụy trang. Lục Tiềm gần như lãng phí một nửa thời gian chạy khắp nơi, vấp phải nhiều trắc trở.
Lớp vỏ dày đẹp đẽ bên ngoài trái tim con người đã bị hắn mở ra, bên trong xấu xí đã được nhìn thấy.
Trong thời gian này, Lục Tiềm cũng tiếp xúc qua những người quân tử như đại ca, quân tử trong sáng như ánh trăng không nhiễm bẩn bụi trần. Những người này ăn lộc vua trung quân làm việc. Bởi vì Lục Tiềm là Thái tử chính thống, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào góp tiền đóng quân, cuối cùng đều thành ma chết sớm.
Sống sót trái lại đều là ngụy quân tử.
Đứa trẻ lớn lên dưới sự che chở của Tiết Dao không thích hợp để đối mặt với thực tế bẩn thỉu như vậy, đặc biệt là những đứa trẻ vừa trải qua nỗi đau mất cha.
Dao Dao cùng các ca ca bất cứ lúc nào cũng sẽ giống phụ hoàng đột nhiên rời xa hắn. Hắn nhận ra cuộc sống này chỉ có ngụy quân tử mới có thể là "người thắng làm vua". Điều này khiến cho Lục Tiềm cảm thấy không chút thú vị.
Ánh mắt Lục Tiềm hờ hững khiến Tiết Dao nghi hoặc.
Hơn một năm nay bé mập mạp này đã làm những gì?
Nếu như là lười biếng luyện võ, không lý nào có thể giảm béo thành công?
Có phải là Kiếm Thánh và đại thúc xấu tính kia không cho Lục Tiềm ăn no?
Đáng ghét!
Lục Tiêu cùng Lục Kỳ Duệ cũng chạy tới, dùng ánh mắt dò hỏi Tiết Dao, thất đệ đã bị quỷ ám gì và làm thế nào mà học võ một năm trở về lại hung hãn như vậy.
Tiết Dao muốn xoa dịu bầu không khí giữa ba anh em, lại nhìn thấy đứa trẻ nổi loạn trước mặt đột nhiên lắc mình, lẻn đến phía sau lưng mình.
Loại tình huống này thường xảy ra khi Điện hạ gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết. Ví dụ như khi còn nhỏ thời điểm gặp phải tam ca, hoặc là ăn vụng điểm tâm bị Tịch Phi tóm gọn.
Tiết Dao quay đầu nhìn, quả nhiên liền nhìn thấy Tịch Thái Phi mặt âm trầm đi tới.
Trong quá trình Tịch Thái Phi tiếp cận, Tiết Dao bị người phía sau xem là cái khiên nhấc lên, đứng thẳng hướng về Tịch Thái Phi.
"Nếu Điện hạ không nghe theo Bổn cung triệu kiến, Bổn cung không thể làm gì khác hơn là tự mình tới cửa bái kiến."
Tịch Thái Phi lạnh lùng bật chế độ cảnh báo tử hình đối với đứa con bất hiếu phía sau lưng Tiết Dao.
Đứa con bất hiếu giả chết.
Tiết Dao bị ép chặn lại Tịch Thái Phi phẫn nộ, cười nói:
"Những ngày gần đây bình loạn phản tặc Đông gia, Hoàng thượng cùng Duệ Vương có rất nhiều sự việc cần thiết Điện hạ giúp đỡ. Điện hạ vừa mới về...."
"Vậy sao?"
Tịch Thái Phi nghiến răng nghiến lợi tiến lên một bước, nắm lấy đứa con phía sau Tiết Dao lôi ra ngoài, chất vấn:
"Ta muốn hỏi không chỉ là Điện hạ mấy ngày nay bận cái gì. Còn là Điện hạ hơn một năm nay bận rộn cái gì, bận rộn đến quên Bổn cung rồi sao?"
"Thất đệ phải đi Bạch Hành Sơn cùng cao nhân tập võ!"
Lục Tiêu mặc dù bị thất đệ lạnh lùng mà khổ sở, thời khắc mấu chốt, vẫn theo bản năng đứng ra bảo vệ đệ đệ.
"Trên giang hồ không ai không biết không người không hiểu Kiếm Thánh chính là sư phụ của thất đệ. Nếu không nhờ học võ công của Kiếm Thánh, thất đệ cũng không thể lập công lớn như vậy. Tiêu diệt nghịch tặc Đông gia, cứu đại ca nhị ca từ trong vòng vây hàng chục ngàn cấm quân!"
Tịch Thái Phi sững sờ, kinh ngạc hỏi Lục Tiềm:
"Cửa thành là con công phá?"
Lục Tiềm liếc nhìn lục ca chém gió, lại nhìn mẫu phi trong mắt đầy sát khí, chần chờ giây lát, vẫn là giả vờ cao thâm mà gật gật đầu.
"Dễ như ăn bánh!"
Lục Kỳ Duệ cũng không tiếc lời khen đệ đệ.
Đã hiểu thực lực của Lục Tiềm, Tiết Dao xua tay để cho Lục Kỳ Duệ đừng thổi phồng thêm nữa.
Tịch Thái Phi nửa tin nửa ngờ, híp mắt hỏi con trai:
"Kiếm Thánh dạy con kiếm pháp gì? Lợi hại bao nhiêu?"
Lục Tiềm suy nghĩ một chút, vì bảo vệ mạng sống mà nói khoác.
"Bạch Hổ Cửu Kiếm. Kiếm thứ nhất có thể chuẩn xác đâm thủng một chiếc lá rụng. Kiếm thứ hai có thể đâm thủng quả táo trên cành. Kiếm thứ ba... bí ngô này nọ. Chính là như vậy, càng về sau càng lợi hại."
Nghe nói con trai mất thời gian một năm học kiếm thuật chỉ đâm thủng bí ngô, sắc mặt Tịch Thái Phi vốn dịu xuống lại sắp không kềm được, sát khí bắt đầu lan tràn.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Lục Kỳ Duệ cười to lên:
"Lão Thất càng ngày càng biết nói đùa. Nương nương đừng tức giận, hắn đùa giỡn đó!"
Lục Tiêu cũng phụ họa:
"Kiếm Thánh võ công đủ quét sạch ngàn quân. Thất đệ một kiếm quét ngang, trong vòng ba trượng, không người có thể may mắn còn sống sót! Nếu không luyện được kỹ năng tốt như vậy, sao dám về kinh đối phó nghịch tặc Đông gia!"
Tiết Dao tuyệt vọng cúi đầu nhắm mắt lại.
Tịch Thái Phi kinh ngạc, mở to hai mắt hỏi con trai:
"Thật vậy sao?"
Lục Tiềm nhíu chặt mày lại, khó khăn gật gật đầu.
Tịch Thái Phi hít sâu một hơi, quả thực có chút khâm phục:
"Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng hơn một năm qua con ở bên ngoài chơi đó. Đúng là mẫu phi hiểu lầm con!"
Lục Tiềm cúi đầu vung vung tay, nhỏ giọng qua loa lấy lệ:
"Không sao đâu, về sau đừng hỏi con chuyện luyện kiếm."
Tịch Thái Phi nhìn thấy con trai có tiền đồ vô cùng vui vẻ:
"Biết tồi. Vậy con múa mấy chiêu cho mẫu phi mở mang tầm mắt."
"Không được đâu."
Điện hạ như chặt đinh chém sắt mà từ chối.
"Quá nguy hiểm."
Tiết Dao yểm trợ Lục Tiềm:
"Kiếm khí quá mạnh, nương nương sẽ bị thương, ngài xem không tiện."
Tịch Thái Phi:
"Bổn cung có thể đứng xa một chút."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...