Nắm Giữ Vận Mệnh

Chợt bên ngoài vang
lên tiếng bước chân, một giọng nói hữu lực truyền vào bên trong, không
ai khác, chính là Tam vương gia Sở Hình Thiên. Hắn ở Tam vương phủ chung quy đúng một tháng, Mộc Phương Chi quả nhiên như lời nói trước đó của
nàng, không hề đặt chân đến phủ tìm hắn. Người tuy không thấy, ngược lại tin tức không ngừng được Vô Ảnh hắn phái đi tìm hiểu liên tục làm hắn
phải suy nghĩ.

Nàng quả nhiên thay đổi, không những không còn
liên tục năm ngày ba bữa quấn lấy hắn làm phiền nữa, mà còn không hề
quan tâm đến tin tức về hắn, chỉ chuyên chú ở nhà tĩnh dưỡng và vui vẻ
hưởng thụ tình yêu với Tĩnh vương. Không hiểu sao việc này không những
không làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn, ngược lại làm cho hắn bất tri
bất giác cảm thấy bực bội, nhịn không được tìm lý do ghé qua phủ thừa
tướng nhìn nàng một chút.

“Đại tiểu thư ngươi có ở đây không?”.

“Tam vương gia, tiểu thư đang nghỉ ngơi. Xin vương gia chờ một chút, nô tì đi vào thông truyền.”

Xuân Trúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Sở Hình Thiên, vội vàng tiến lên
ngăn lại một chút, chỉ sợ tầm mắt của hắn vô ý phóng đến hình ảnh hai
người đang ôm nhau bên trong sân viện kia. Dù sao tiểu thư cũng là cô
nương chưa gả ra ngoài, ban ngày ban mặt công khai nằm trong ngực nam
nhân, cho dù là Tĩnh vương điện hạ, thì cũng có điều không hợp lẽ, tuy
rằng trên dưới phủ thừa tướng ngầm hiểu với nhau sau sự kiện kia, thanh
danh nàng đã không còn dùng được nữa, chuyện kết giao sau này của nàng
cũng không ai dám có ý kiến. Nhưng đó cũng là ngầm hiểu với nhau mà
thôi, còn ngang nhiên trước mặt Tam vương gia là người ngoài thế này,
các nàng cũng không có lá gan đó.

“Nói vậy tiểu thư các ngươi là đang ở bên trong? Vậy còn không mau tránh ra cho bổn vương, hử?”

Sở Hình Thiên trợn mắt một cái, rồi nhân lúc Xuân Trúc đang sợ tới mức cả
thân hình bất động liền lách qua một bên đi vào. Vừa bước đến bên trong
sân viện, đập vào trong mắt hắn là hình ảnh Mộc Phương Chi mảnh mai yếu
ớt dựa vào trong ngực Sở Thiếu Dục, hai tay cũng không phép tắc nắm lấy
các ngón tay người nọ đùa nghịch xem ra rất thích ý, bên miệng nàng còn
đang nở một nụ cười rực rỡ như hoa đào ban sáng. Cả một hình ảnh hài hòa đó không hiểu sao đập vào trong mắt Sở Hình Thiên lại thấy nó cực kỳ
chói mắt, cực kỳ khó coi, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Không nghĩ đại tiểu thư tướng phủ lại có thể phóng khoáng đến thế. Giữa ban
ngày nằm trong ngực nam nhân cười đùa. Xem ra chuyện ngươi đau bệnh dậy
không nổi chỉ là lời đồn đãi nhỉ!”

Lời nói vừa dứt liền thành
công làm nàng vụt tắt nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn lại, nhưng cũng
không ngay lập tức thoát ra khỏi lồng ngực kia.

“Còn ta lại không nghĩ đường đường là Tam vương gia, Chiến Thần tiếng tăm lừng lẫy, lại

có thể vô phép tắc bước vào bên trong nội viện nữ quyến mà không thông
truyền đấy. Ta nằm trong ngực ai cũng không đến lượt ngươi đi nhận xét!”

Nói xong, trong mắt nàng xẹt qua một tia chán ghét. Hừ, hắn là cái thá gì
chứ, lấy tư cách gì mà dám đi giáo huấn nàng? Nàng có phóng khoáng cũng
là phóng khoáng với Dục lang của nàng, hắn thì liên quan gì!

Sở
Hình Thiên nghe xong những lời này cả người cứng đờ. Phát hiện trong mắt nàng một tia chán ghét cùng không kiên nhẫn, hắn nhất thời không biết
nói gì. Nàng cư nhiên dám chán ghét hắn. Từ bao giờ nàng trở nên chán
ghét hắn? Từ bao giờ nàng lại có thể tình chàng ý thiếp với Tĩnh vương
trước mặt người khác mà không chút ngại ngùng như vậy? Nàng quả nhiên
thay đổi!

Tĩnh vương từ lúc hắn đến vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ôm nàng vào ngực, đưa mắt bình thản nhìn đến Sở Hình Thiên đang đứng cứng
ngắc trước mặt. Một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu so với
khi nói chuyện với Mộc Phương Chi hoàn toàn khác biệt.

“Tam hoàng điệt hôm nay thật rảnh rỗi, còn có tâm tình đến xem Phương nhi của ta sao?”

Sở Hình Thiên nghe đến hai chữ Phương nhi từ trong miệng Tĩnh vương nói ra có chút giật mình, định thần lại. Không nghĩ đến quan hệ hai người lại
có thể phát triển thân thiết đến mức độ này, trước kia Mộc Phương Chi
chán ghét nhất là Tĩnh vương gọi nàng bằng hai chữ Phương nhi này, mà
giờ đây, hai chữ này được Tĩnh vương tự nhiên nói ra miệng tựa như đã
gọi như vậy hàng trăm lần, còn nàng ngồi dựa bên cạnh phản ứng như có
chút hưởng thụ.

“Ta cũng không phải là rảnh rỗi, chỉ là chuyện
lần trước, bổn vương quay về suy nghĩ cẩn thận. Nói cho cùng cũng là bổn vương đã tổn hại thanh danh Mộc đại tiểu thư, cho nên hôm nay muốn tiến đến chịu trách nhiệm. Ta sẽ hướng Mộc thừa tướng nạp nàng làm Tam trắc
phi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Mộc Phương Chi nằm trong ngực Sở Thiếu Dục bật cười.

“Ta có nghe lầm không? Ngươi kêu ta làm trắc phi của ngươi ha ha. Ngươi
nghĩ là ta thật hiếm lạ cái vị trí đó? Ta cho ngươi biết, cho dù là làm
vương phi của ngươi ta cũng không cần. Đời này ta chỉ có thể ở bên Dục
lang của ta, bất kỳ ai ta cũng không gả!”

Lời nói kiêu ngạo nhưng cũng tràn đầy thâm tình này lọt vào tai hai người nam nhân ở đây lại ra hai loại tư vị khác nhau, một người thì cảm thấy ngọt ngào như mật, còn một kẻ lại thấy khó chịu tức tối như ăn phải ruồi. Sở Hình Thiên hắn
đường đường là nam nhân thân cao tám thước, diện mạo tuấn mĩ hiếm có,
chiến công lừng lẫy, đã tự mình ngỏ lời mà nàng lại có thể coi như
không. Tuy rằng Cửu thúc quả thực không kém, nhưng không ai lại có thể
thoải mái khi bị so sánh bản thân không bằng người khác, hắn cũng không
ngoại lệ.

“Hừ, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên. Đừng cho rằng
ta không biết, mục đích của ngươi gần gũi Cửu thúc cũng chỉ là muốn gây

sự chú ý của ta mà thôi. Bây giờ ta cho ngươi được toại nguyện, ngược
lại ngươi còn dám không thèm? Ngươi cho ngươi là ai, Mộc Phương Chi?”

Cuối cùng Sở Hình Thiên cũng không giữ được bình tĩnh, quát lên một tiếng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Sở Thiếu Dục rốt cuộc im lặng không được nữa.

“Tam hoàng điệt, ngươi không được làm càn. Nàng có thật lòng với ta hay nàng lợi dụng ta, điều này ta chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Ngươi trở về
đi, nàng còn đang bị bệnh, vẫn cần hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt!”

“Hoàng thúc, đừng nói bổ vương không nhắc nhở thúc, nữ nhân này cho dù không
xảy ra cái gì với bổn vương, cũng đã từng nằm trên một giường với bổn
vương rồi, thanh danh ra sao thúc còn vẫn muốn cố chấp? Ta đây là không
muốn thúc bị một cái nữ nhân tâm cơ này lợi dụng mà thôi!”

“Đủ
rồi! Chuyện của ta tự ta sẽ làm chủ, đến cả hoàng thượng hay thái hậu
cũng chưa từng nói muốn quyết định chuyện của ta đâu, ngươi mau về đi!”

Cả hai nói một hồi càng lúc trở nên gay gắt thì Mộc thừa tướng đã vội vã
chạy đến. Vốn dĩ người hầu trong viện thấy Tam vương gia và Tĩnh vương
cùng ở đây đã nhanh chóng chạy đi bẩm báo. Lúc Mộc thừa tướng chạy đến
liền thấy cả khuôn mặt Tam vương gia đen như đít nồi, còn Tĩnh vương bên cạnh cũng không khá là bao, cả khuôn mặt lạnh lẽo nhìn đến, đại nữ nhi
lại đang nằm gọn trong ngực hắn, khuôn mặt vì mệt mỏi đã trở nên trắng
bệch. Ông không khỏi gấp gáp trong lòng, đại nữ nhi sao lại có thể tùy
tiện như thế chứ, cho dù là Tĩnh vương thì cũng là nam nhân a, không thể cứ mãi nằm trong ngực như thế được, nhìn một cái ông liền tằng hắng một tiếng.

“Phương nhi, con không được tùy hứng, mau đi ra chỗ khác, ban ngày ban mặt mà làm ra cái bộ dạng này thì còn ra thể thống gì.”

Nói xong liền quay qua hai vị bên cạnh cười cười một tiếng lấy lòng.

“Hạ quan không biết hai vị điện hạ giá lâm, thất trách thất trách. Mời hai
vị quá bộ qua đại sảnh ngồi xuống uống chung trà, coi như nể cái mặt già của ta vậy!”

.....

Vừa vào đến đại sảnh, Sở Hình Thiên cùng Sở Thiếu Dục liền nhịn không được liền nóng nảy cùng cất tiếng.

“Ta muốn thú Mộc đại tiểu thư vào cửa làm Tam vương phi, thừa tướng ngài nghĩ sao?”

“Ta cũng muốn thú nàng làm Tĩnh vương phi, mong thừa tướng thành toàn.”

Mộc thừa tướng giật mình trợn mắt nhìn hai nam nhân cao lớn trước mặt, một
bộ dạng không thể tin được, nói cho cùng cũng khó trách ông phản ứng như vậy, cùng một lúc, hai nam nhân ưu tú nhất Sở Hiên vương triều cầu thân với con gái ông, một người trước đó ghét nàng nhất, còn một người trước đó nàng ghét nhất, hỏi sao không dọa người cho được.

“Việc này… việc này…”


Thấy Mộc thừa tướng ấp úng mãi không thành câu, Sở Hình Thiên không chút mất kiên nhẫn giải thích.

“Việc lần trước xảy ra giữa ta và Mộc đại tiểu thư tuy đã tra ra là hiểu lầm, nhưng ít nhiều làm ảnh hưởng thanh danh của nàng. Ta sau khi về suy
nghĩ kỹ càng thấy mình cũng nên phụ trách chuyện này, vị trí Tam vương
phi nàng ngồi cũng không có gì không được!”

Tĩnh vương Sở Thiếu Dục đứng bên cạnh giận quá hóa cười, nói.

“Ha ha phụ trách? Nếu ta nhớ không lầm lần đó ngươi không nói như vậy, thêm nữa, ngươi muốn phụ trách cũng nên hỏi qua xem nàng có thực nguyện ý
cho ngươi phụ trách không? Ta và nàng lưỡng tình tương duyệt, đừng nói
chuyện giữa ngươi và nàng lần đó chỉ là hiểu lầm, cho dù là thật, chỉ
cần nàng nguyện ý, ta cũng không cần so đo liền tặng nàng vị trí Tĩnh
vương phi này. Ngươi không cần phí sức nữa!”

Lời nói này liền gây kinh hãi cho hai người còn lại, không nghĩ đến Tĩnh vương lại dám thốt
ra những lời như vậy, đừng nói nữ nhân không chỉ quan trọng thanh danh,
mà trong sạch lại càng quan trọng, Tĩnh vương cư nhiên tuyên bố không
cần những thứ đó mà chỉ cần nàng, việc này có bao nhiêu là dọa người
đây, rốt cuộc Tĩnh vương này yêu nàng ta là bao sâu đây?

Thốt ra
câu nói đó xong, Sở Thiếu Dục cũng không ngừng tự hỏi bản thân, cuối
cùng hắn yêu nàng khi nào lại sâu như vậy? Là khi lần đầu nhìn thấy bóng dáng kiều diễm của nàng, là thời gian nàng chán ghét hắt hủi hắn, hay
là chỉ trong một tháng nàng thay đổi, cùng hắn tâm đầu ý hợp? Chung quy
hắn cũng không cần biết chuyện xưa là như thế nào, hắn vốn chỉ cần biết
nàng của hiện tại, nàng yểu điệu nhẹ nhàng, nàng to gan lớn mật chủ động với hắn, nàng thâm tình hát những lời mong muốn trọn đời trọn kiếp mãi
không xa rời hắn, có lẽ như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Mất một lúc lâu sau, Mộc thừa tướng ho khan một tiếng, phá vỡ không khí im lặng đáng sợ đang vây quanh.

“Khụ… hạ quan thật sự thụ sủng nhược kinh. Hai vị điện hạ nói đều có lý,
không bằng chúng ta hỏi qua xem ý Phương nhi ra sao. Dù gì sau vụ việc
kia, hạ quan đã đồng ý cho nàng tự quyết định việc chung thân đại sự của mình!”

“Được, chúng ta liền bây giờ qua hỏi nàng!”

Tĩnh
vương liền nhanh nhẹn đồng ý, dù sao hắn cũng vô cùng tự tin vào tình
cảm của mình. Riêng Tam vương đứng bên cạnh có chút không chắc chắn, dù
sao lúc trước nàng không phải là rất thích hắn sao, tuy bây giờ có chút
thay đổi, nhưng hắn tin đó là do nàng giả bộ, vậy nhưng không hiểu sao
trong lòng hắn vẫn tồn tại một tia bất an nho nhỏ. Mộc thừa tướng quan
sát biểu tình của hai người không bỏ sót chút nào, tâm trạng ông cũng
bối rối không biết nên diễn tả ra sao. Ba người ba tâm trạng khác nhau
một lần nữa tiến vào Ngọc Diệp viện.

.....

Trong Ngọc Diệp viện.

“Phương nhi, hôm nay phụ thân cho con tự do quyết định. Hai vị điện hạ ở đây
đều hướng ta cần thân, muốn đem con về làm vương phi, giữa hai người,
con suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định, phụ thân không xen vào!”


Mộc
Phương Chi sau nghi nghe xong há hốc miệng. Từ khi nào nàng lại trở nên
đắt hàng như vậy? Oa, cùng lúc có hai nam nhân xuất sắc như vậy cầu hôn
là chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào đây! Tuy nhiên… nghĩ đến cảm giác của
mình dạo gần đây cùng với những giấc mộng ban đêm, ánh mắt nàng chợt trở nên u ám. Nàng cũng không biết được mình sẽ ở nơi này bao lâu nữa, cảm
giác linh hồn nàng như bị hút ra ngoài ngày càng mạnh mẽ làm tâm trạng
nàng có chút bất an. Lắc lắc cái đầu nhỏ một chút, nàng ngẩng lên nhìn
vào trong mắt Mộc thừa tướng một cái, bình thản nói.

“Tuy nữ nhi không biết vì sao hai vị điện hạ lại đột nhiên có hứng thú với mình như vậy, đặc biệt là Tam điện hạ… Nhưng…”

Nói đến đây, nàng ngừng một lát, tầm mắt hướng về Tĩnh vương ngồi ở ghế bên phải, trong ánh mắt lộ ra chút chua xót cùng quyến luyến.

“Nữ nhi thật sự không muốn gả cho bất kì ai trong hai người…”

Nàng chưa kịp nói hết câu, Tĩnh vương đã như bị điện giật, bật dậy thảng thốt.

“Nàng vừa nói cái gì? Nàng nói lại cho ta nghe một lần nữa?”

Cổ họng Mộc Phương Chi khô khốc, khó khăn khạc ra từng chữ.

“Hai, người, ai, ta, cũng, không, gả!”

Nói xong câu dứt khoát, nàng kiềm lòng không được xoay đầu đi chỗ khác,
hoàn toàn không muốn để Dục lang của nàng nhìn thấy hốc mắt nàng sớm đã
đỏ hoe. Gả? Làm sao dám gả khi bản thân nàng biết rõ sớm muộn mình cũng
có một ngày rời khỏi. Nếu biết vậy nàng sớm không nên sa vào ấm áp ôn
nhu của hắn, để giờ luyến tiếc đến độ nói lời từ chối cũng đau như đao
cắt thế này.

“Ta không tin. Thời gian qua không phải chúng ta rất vui vẻ sao. Nàng vì cớ gì không muốn gả cho ta?”

Tĩnh vương nghe những lời như sét đánh bên tai, bộ dáng bị đả kích mạnh mẽ.
Sở Hình Thiên ngồi kế bên khẽ nhếch mép xem thường, hừ, xem đi, tuy là
nàng không chịu gả cho hắn, nhưng không phải nàng cũng không chịu gả cho Cửu thúc sao? Này còn không phải muốn đem Cửu thúc của hắn đùa bỡn
trong lòng bàn tay sao? Nữ nhân này quả nhiên thay đổi lớn, xem ra có
chút bí ẩn hơn lúc trước, hắn sau này phải hảo hảo nhìn cho kĩ mới được.

“Nếu Mộc tiểu thư đã suy nghĩ kĩ… Vậy, bổn vương cũng không tiện cưỡng ép.
Cửu thúc, người cũng đừng quá thương tâm. Mộc tiểu thư đã quyết ý như
vậy, chúng ta cũng không nên tiếp tục làm khó nàng. Để nàng thời gian
hảo hảo suy nghĩ lại có phải không?”

Nói xong, hắn xoay qua nhìn
Mộc thừa tướng đang nhăn mày suy nghĩ, ông cũng không hiểu được suy nghĩ của con gái nữa rồi. Không phải thời gian trước còn ầm ỹ đòi gả cho Tam vương gia hay sao, bây giờ người ta dẫn đến cửa rồi sao lại còn từ
chối? Haiz, xem ra suy nghĩ của những người trẻ ông không theo nổi nữa
rồi. Đã nói tùy ý nàng quyết định, vậy thì theo nàng thôi.

“Nữ
nhi đã nói vậy, phụ thân cũng không cưỡng ép con. Con nghỉ ngơi cho tốt, để phụ thân tiễn bước hai vị điện hạ. Tĩnh vương, Tam vương, hạ quan
tiễn các vị!”

Tĩnh vương như không nghe thấy bất kỳ thứ gì sau
lời từ chối của nàng, đau đớn nhìn nàng một cái, rồi xoay người dứt
khoát bước ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận