Nắm Giữ Không Gian Ta Cứu Một Vương Gia Ở Thời Cổ Đại
"Thần xin cáo lui." Dương Ý Bình cúi chào rồi lui ra khỏi điện Càn Chính.
Trong khi đó, ở phủ tướng quân, Uyên Ương dẫn theo hai nha hoàn đưa Tô Vân Khanh đến Thủy Vân Các.
"Cô nương, đây là Sơ Tuyết và Sơ Hạ, từ nay họ sẽ hầu hạ cô.
Cô có việc gì cứ giao cho họ."
Uyên Ương căn dặn hai nha hoàn chuẩn bị nước nóng cho Tô Vân Khanh tắm rồi rời khỏi phòng.
Sơ Tuyết đi đun nước, còn Sơ Hạ chuẩn bị quần áo, tất bật làm việc.
Tô Vân Khanh thì băn khoăn không biết phải làm sao, vì sau khi tắm, lớp trang điểm trên mặt cô sẽ bị lộ.
Tô Vân Khanh do dự, nghĩ đến việc Dương tướng quân đối đãi chân thành với mình, có lẽ cô không nên giấu giếm nữa.
Vả lại, sống trong phủ tướng quân cũng là nơi an toàn.
Chẳng mấy chốc, Sơ Tuyết và Sơ Hạ đã chuẩn bị xong nước nóng.
"Cô nương, nước nóng đã sẵn sàng, cô có thể tắm rồi."
"Đa tạ." Tô Vân Khanh bước vào phòng tắm, thấy trên giá có sẵn quần áo thay.
"Ta tự làm được, hai ngươi ra ngoài đi." Cô đóng cửa lại, không để hai nha hoàn vào.
Sơ Tuyết và Sơ Hạ nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ rằng có lẽ cô nương ngại, nên Sơ Tuyết đứng ngoài cửa chờ.
"Cô nương có việc gì cứ gọi nô tì."
Sơ Hạ đi thu dọn phòng, vì vừa mới đến, còn nhiều thứ cần sắp xếp.
Thật ra, Tô Vân Khanh không phải ngại mà là vì lớp trang điểm trên mặt không thể tẩy sạch bằng nước thường, cô cần dùng dầu tẩy trang trong không gian của mình.
Có hai nha hoàn ở đây rất bất tiện.
Nhìn những thứ nha hoàn chuẩn bị để tắm, có lẽ là xà phòng bồ kết, mùi khá dễ chịu nhưng cô không quen dùng.
Tô Vân Khanh quyết định vào không gian để tắm gội sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, cô bước ra ngoài, ngâm mình vào thùng nước tắm đầy cánh hoa mà nha hoàn đã chuẩn bị, để mọi người nghĩ rằng nước đã được dùng qua.
Tắm xong, Tô Vân Khanh tự mặc quần áo và dùng khăn lau khô tóc.
Nghe thấy tiếng động, Sơ Tuyết hỏi: "Cô nương đã xong chưa? Nô tì có thể vào chưa?"
"Vào đi."
Sơ Tuyết đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức bị sốc khi nhìn thấy Tô Vân Khanh.
Đây là cô nương vừa rồi sao? Giờ cô mặc bộ váy lụa màu xanh lam nhạt, đôi lông mày cong cong, mắt phượng long lanh, da trắng mịn như ngọc, ánh lên hồng hào sau khi tắm.
Mái tóc đen dài buông xuống trước ngực, nếu không phải ánh mắt vẫn trong veo, Sơ Tuyết còn nghĩ rằng cô đang cố tình quyến rũ người khác.
"Cô nương?" Sơ Tuyết thử hỏi, ngỡ ngàng trước sự thay đổi của Tô Vân Khanh.
Lúc trước da cô đen nhẻm, sao bây giờ lại khác hẳn thế này?
Tô Vân Khanh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sơ Tuyết, bèn cười ngại ngùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...