Cố Sa Văn kinh hãi vội vàng cất điện thoại lấp liếm, "Không, không có, tôi không xem Weibo Bách Nam."
"Anh có! Tôi thấy Weibo Nam Nam rồi!" Ban Ngọc trừng hắn ta, nhào qua muốn cướp điện thoại, "Có phải đã làm chuyện xấu gì dưới Weibo Nam Nam rồi không, đưa cho tôi xem!"
"Không có! Tôi có cả bầu trời tư cách, sao làm chuyện xấu được!" Cố Sa Văn lùi ra sau, gân cổ quát, "Cướp điện thoại của bạn là kiểu tiếp khách gì đây? Bác ơi bác xem này, Ban Ngọc bắt nạt con!"
Trong đầu Khúc Văn Hân hiện lên vô số kịch bản người thứ ba vì muốn chiếm đoạt đàn ông mà không từ thủ đoạt hãm hại chính thất, hoảng sợ hét lên, "Tiểu Ngọc mau lên, cướp điện thoại của nó xuống!"
Cố Sa Văn trợn mắt há mồm, "Bác gái, vừa rồi con nghe nhầm đúng không, bác vừa nói gì thế?"
"Tiểu Ngọc, mau chớp thời cơ!"
Ban Ngọc nhanh chóng nhào qua áp người xuống sô pha đè tay hắn ta lại, dùng sức gỡ điện thoại kéo ra!
"Cướp được rồi!"
Khúc Văn Hân vỗ tay cực kỳ vui mừng, "Tiểu Ngọc giỏi lắm!"
Bách Nam cầm chiếc ly rỗng đi vào phòng khách, tầm mắt đảo qua sô pha, sửng sốt, "Tiểu Ngọc, anh với Sa Văn...!ối, các anh đang làm gì thế kia?"
Cố Sa Văn bi phẫn đấm sô pha cáo trạng, "Ban Ngọc cướp di động của tôi! Còn đè tôi lại chỉ vì tôi lên xem Weibo của cậu! Đồ xấu xa!"
"Đè lên...người anh..." Bách Nam giật giật khóe miệng, ánh mắt dán chặt vào vị trí dưới eo hai người, không biết nói gì.
Khúc Văn Hân nhìn một màn này, trong đầu lập tức hiện lên mấy chữ "châm ngòi ly gián", sợ hãi nhào qua kéo Ban Ngọc vẫn nhởn nhơ bấm điện thoại trên người Cố Sa Văn xuống, đẩy đến trước mặt Bách Nam sốt ruột nói, "Nam Nam, con đừng hiểu lầm, Tiểu Ngọc chỉ thích mình con, nếu, nếu nó làm gì có lỗi với con, mẹ sẽ đánh nó gãy chân!"
"Mẹ, vì sao lại đánh gãy chân con?" Ban Ngọc dời tầm mắt ra khỏi màn hình, nghiêng đầu trợn mắt nhìn mẹ, mặt đỏ lên rất quỷ dị.
Khúc Văn Hân che miệng nhìn vệt đỏ trên mặt hắn, trong lòng lạnh ngắt —— Chỉ mới đè lên người Cố Sa Văn thôi mà đã đỏ mặt thành như vậy, chẳng lẽ Tiểu Ngọc thật sự...! Bà hít sâu một hơi, hận sắt không thành thép đánh hắn một cái, quát lên, "Sao con lại hồ đồ như vậy, còn không mau xin lỗi Nam Nam đi! Mau nói từ nay về sau sẽ quay đầu hối cải sống hạnh phúc với nó! Con thật là, thật là...!Sao mẹ lại dạy ra đứa con thế này chứ, làm bừa quá..."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?" Ban Ngọc vẫn mờ mịt.
"Nói con còn ngốc như vậy nữa thì đến vợ cũng không còn đâu!" Khúc Văn Hân đẩy đẩy hắn về phía Bách Nam, cả giận, "Đừng giả ngu, mau xin lỗi!"
Bách Nam vẫn chẳng hiểu ất giáp gì về cuộc đối thoại này, nghi hoặc hỏi, "Mẹ, xin lỗi cái gì? Tiểu Ngọc có làm sai gì đâu ạ."
"Ai nói không có, Tiểu Ngọc hư đốn như vậy con còn nói giúp, thằng bé này..." Khúc Văn Hân sắp đau lòng muốn chết, vội đi qua kéo tay cậu an ủi, vừa xoa vừa dỗ, "Nam Nam, con đừng quá buồn lòng, cùng lắm thì...! cùng lắm mẹ đổi thằng lớn cho con! Mẹ không cần đứa con như Tiểu Ngọc nữa!"
Ban Ngọc trừng mắt, "Mẹ! Rốt cuộc mẹ đang nói cái gì!"
Khúc Văn Hân quay đầu trừng lại, phẫn nộ nói, "Mày đừng gọi mẹ là mẹ, mẹ không có đứa con lòng lang dạ sói như mày!"
"......"
Bách Nam nhíu mày, vội trấn an, "Thế rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ, mẹ đừng nóng giận, nếu Tiểu Ngọc làm gì sai thì con thay mặt anh ấy xin lỗi, mẹ đừng quá bực bội làm tổn hại sức khoẻ." Nói rồi nhìn sang Ban Ngọc, "Tiểu Ngọc, có chuyện gì? Tại sao mẹ lại giận thành như thế."
"Không có chuyện gì mà, anh chỉ vừa cướp điện thoại của Cố Sa Văn...!Á, điện thoại." Ban Ngọc cúi đầu nhìn di động, lại nhìn lên Khúc Văn Hân đang giận điên, đỏ mặt mím môi, đột ngột tiến lên trước một bước trịnh trọng nói với Bách Nam, "Nam Nam, xin lỗi em!"
Bách Nam bị câu xin lỗi của hắn làm cho càng mù mịt, mặt đầy chấm hỏi nhìn hắn, "Tiểu Ngọc, vì sao anh phải xin lỗi?"
Khúc Văn Hân nghẹn ngào ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn ngập thương tiếc áy náy nhìn cậu —— Đứa bé đáng thương quá, vừa tân hôn bạn đời đã ngoại tình với bạn tốt, đả kích này trầm trọng không sao kể xiết! Có khi nào Nam Nam thương tâm quá độ đến nghĩ quẩn không? Sau đó Tiểu Ngọc hoàn toàn tỉnh ngộ, Nam Nam nản lòng thoái chí, hai người bắt đầu phân phân hợp hợp dây dây dưa dưa......!Ối ngược tâm quá.
"Anh không biết chuyện em đăng Weibo, không phải người đầu tiên bình luận, xin lỗi." Ban Ngọc đỏ mặt nhìn cậu, nhỏ giọng hừ hừ, "Tuy em nói anh là bà chủ tiệm...!nhưng anh sẽ không để ai gạ cưới đâu, anh chỉ thích em thôi."
Bách Nam chớp chớp mắt, nhìn hắn đang nắm chặt điện thoại, bật cười, "Anh mới xem Weibo rồi à?"
"Ừm." Ban Ngọc gật đầu, khoé môi không nhịn được nhếch cao, oán giận rất mất tự nhiên, "Đăng bài cũng không gọi anh, nếu không phải Cố Sa Văn nhắc nhở thì anh, anh...!Tóm lại về sau không được như vậy nữa!"
Cố Sa Văn đứng làm nền nửa ngày mới yếu ớt ngoi đầu lên hỏi, "Ban Ngọc, cậu không biết chuyện Bách Nam đăng Weibo sao?"
Ban Ngọc quay đầu, có chút chột dạ, "Mấy hôm nay tôi bận chăm sóc Nam Nam, không chú ý..."
Cố Sa Văn bi phẫn, "Uổng công tôi còn giúp cậu cào mặt lũ anti fan, cậu lại không biết gì! Hừ! Lãng phí tấm lòng của tôi!"
"Là do anh ngu!" Ban Ngọc trừng hắn ta.
"...! Khoan đã." Khúc Văn Hân xoay người sửa sang lại tóc tai, nỗ lực bình tĩnh hỏi, "Sa Văn, tấm lòng gì thế? Con với Tiểu Ngọc không có, ừm, không có gì với nhau sao?"
"Con có thể có gì với Tiểu Ngọc được?" Đầu tiên Cố Sa Văn mờ mịt, sau đó bừng tỉnh nổi giận, "Không, đúng là có! Con muốn tuyệt giao với nó! Con giúp nó giải thích dưới Weibo của Bách Nam, nó còn đối xử với con như vậy! Không có bạn bè gì nữa sất!"
Hình như cốt truyện không giống trong tưởng tượng lắm...! Khúc Văn Hân cứng đờ, tiểu kịch trường "ngược luyến tình thâm" trong đầu cũng răng rắc vỡ tan tành.
Bà ho nhẹ một tiếng, dùng động tác sửa sang quần áo che đậy vẻ xấu hổ, giả vờ hỏi theo, "Weibo? Weibo gì vậy?"
"Chính là tin tuyên bố kết hôn Bách Nam phát trên Weibo, Ban Ngọc không chuyển phát không bình luận, có vài người nói Ban Ngọc không quan tâm đến Bách Nam, không xứng với cậu ấy gì đó.
Con vô tình trông thấy nên tranh luận mấy câu! Kết quả..." Hắn ta trừng mắt với Ban Ngọc, duỗi tay nghiến răng nghiến lợi nói, "Trả điện thoại đây!"
"Trả thì trả." Ban Ngọc đưa điện thoại di động lại cho Cố Sa Văn, cúi đầu tự lấy điện thoại mình ấn vào app Weibo, lẩm bẩm, "Tôi cũng có vậy...!hơn nữa di động xấu như thế tôi không thèm đâu."
"Của cậu mới xấu!" Cố Sa Văn phẫn nộ tột đỉnh, quay đầu nhìn Khúc Văn Hân tiếp tục cáo trạng, "Bác gái, bác xem Ban Ngọc đi! Nó dám chê điện thoại con xấu!"
"Xấu thì có gì mà sợ, cùng lắm mình đổi cái khác, để ngày mai bác đưa con một bộ đẹp hơn." Khúc Văn Hân an ủi có lệ một câu, cũng móc điện thoại từ trong túi xách ra hưng phấn mở lên tìm icon Weibo, "Nam Nam, Weibo của con tên gì? Ui dà, giao diện này...!gần đây con với Tiểu Ngọc chơi bên đây hả?"
"Ừm, thỉnh thoảng ạ." Bách Nam gật đầu.
"Vậy mẹ cũng thử chơi một chút." Bà ném túi xách lên bàn trà, ngồi xuống ghế sô pha vui vẻ nói, "Vừa lúc các dì con chơi WeChat chán rồi, nếu cái này vui hơn mẹ sẽ kêu bọn họ chuyển nhà hết.
Con không biết đâu, sau khi con nổi tiếng, group chat của các dì bị đám fan của con spam cả ngày, đáng yêu lắm."
Bách Nam mỉm cười đặt cái ly rỗng lên bàn, rút khăn giấy ra lau vệt nước.
Cố Sa Văn cáo trạng không có kết quả còn nhận một đòn ngay tim, tủi thân nhìn mấy mẹ con nhà họ Ban lướt điện thoại đến vui sướng, che ngực quay đầu tìm Lưu Dũng, "Dũng...!Tôi khó chịu quá..."
"Đừng làm ồn." Lưu Dũng ghét bỏ xua xua tay, nheo mắt ấn di động, "Đi uống miếng nước nghỉ ngơi chút đi, náo loạn muốn sập nhà."
Cố Sa Văn nghẹn họng, cắn ngón tay, "Mấy người...!mấy người..."
Bách Nam khẽ bật cười rót ly nước đưa cho hắn ta, trấn an, "Đừng tức giận, ngồi uống trà đi, để tôi đi lấy dưa hami cho anh, hình như anh rất thích món đó nhỉ."
"Bách Nam." Cố Sa Văn nhận ly nước, nhìn cậu đầy cảm động, "Vẫn là cậu tốt nhất, còn bọn họ...!tất cả đều là cầm thú!"
Bách Nam ho nhẹ một tiếng nhịn cười, cúi người cầm cái đĩa đã hết trái cây lên, "Anh đợi một lát đi, tôi quay lại ngay."
"Được." Hắn ta gật đầu ôm ly nhìn cậu rời đi, cảm thán một hồi, sau đó phẫn nộ uống một hơi hết ly trà, móc điện thoại ra sức ấn.
[ Sa Văn Tam Cố: Tôi nói sai rồi! Bách Nam tốt như vậy ưu tú như vậy, đúng là Tiểu Ngọc không xứng với cậu ấy, chúng ta mau đi chia rẽ bọn họ đi! ]
Ban Ngọc và Khúc Văn Hân đang vùi đầu xem bình luận trên Weibo Bách Nam đồng thời dừng lại, kín đáo ngẩng đầu cười lạnh, bẻ đốt ngón tay.
Cố Sa Văn dựng hết tóc gáy, nuốt nước miếng dịch người về cạnh Lưu Dũng, khô khốc hỏi, "Làm, làm gì thế, tôi cũng có quyền tự do ngôn luận, mấy, mấy người không thể sử dụng bạo lực."
"Hừ!" Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy nắm tay, "Còn nói linh tinh nữa tôi kêu vệ sĩ đánh anh!"
Cố Sa Văn hoảng sợ.
"Sa Văn đừng sợ, Tiểu Ngọc sẽ không đánh con đâu." Khúc Văn Hân ưu nhã cười dịu dàng, "Cũng sẽ không cho vệ sĩ đánh con."
Hắn ta nhẹ nhàng thở ra.
"Đánh nhau gì đó hạ giá lắm." Bà vuốt vuốt tóc, chậm rãi bổ sung, "Chúng ta nói chuyện thực tế chút đi, món xương sườn trưa nay, không có nữa."
"!!!"
Cứ như vậy, sau một lúc phòng khách náo nhiệt đã yên tĩnh lại, toàn bộ mọi người đều cúi đầu nghịch điện thoại phần mình.
Bách Nam đặt đĩa trái cây lên bàn trà, giúp bọn họ rót trà rồi nhẹ nhàng khỏi phòng khách, đi đến chỗ Trần Trạch đang chỉ huy các vệ sĩ khiêng dọn đồ đạc.
Lúc này trên Weibo đang có một cuộc chiến đầy mùi thuốc súng.
[ Tiểu Ngọc: Cảm ơn mọi người quan tâm đến Nam Nam, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.
]
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Tôi sẽ thường xuyên giám sát Tiểu Ngọc, hôn mọi người moah moah.
]
[ Sa Văn Tam Cố: Không biết xấu hổ, Bách Nam tốt như vậy không giao cho cậu đâu! Cậu không phải người tốt! ]
[ Tiểu Ngọc: Hừ, Sa Văn, anh ghen tị cũng vô dụng thôi, Nam Nam là của tôi.
]
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Sa Văn, từ nay về sau con đừng nhớ thương món xương sườn của thím Ngô nữa 【 mỉm cười 】【 cúi chào 】]
[ Dũng Giả Ngưu: Nền tảng này tốt đấy, rất náo nhiệt, người xem nhiều, đăng quảng cáo rất tiện.
]
Các fan của Bách Nam dùng vẻ mặt 囧 囧 nhìn bọn họ ầm ĩ, đồng loạt im lặng —— Mấy người thình lình xuất hiện này, trừ Tiểu Ngọc ra...!là ai vậy?
Trong khi bọn họ vẫn đang như lạc vào sương mù, Thiên Sứ Áo Hồng yên lặng bấy lâu đột nhiên từ đâu xông ra.
[ Thiên Sứ Áo Hồng: Tiểu Ngọc, mẹ Tiểu Ngọc, xin mọi người hãy đối tốt với Nam Nam, đây là thỉnh cầu chân thành từ một fan lâu năm, làm ơn, xin cảm ơn.
]
Các fan chấn động —— Vờ lờ?! Mẹ Tiểu Ngọc? Mẹ? Mẹ! Cái tài khoản mới tinh giống hệt acc clone kia thế mà là mẹ của Tiểu Ngọc?
Mẹ Tiểu Ngọc...!chẳng phải là mẹ chồng Bách Nam rồi sao?
Khúc Văn Hân nghi hoặc ngẩng đầu, nhẹ nhàng chọc chọc Ban Ngọc, "Thiên Sứ Áo Hồng này là ai? Trên Weibo cô ta có nhiều tin về Nam Nam quá."
"Là một cô y tá trực tại tầng sáu khu tổng hợp, đã follow Nam Nam nhiều năm rồi, ừm, là một cô gái tốt." Ban Ngọc vuốt ve di động, ấn vào ID của Thiên Sứ Áo Hồng, bắt đầu soạn tin nhắn, "Mẹ, mẹ cũng trả lời cô ấy một chút đi, để người ta yên tâm."
"Được."
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Xin cô y tá yên tâm, hiện giờ Nam Nam đang sống rất tốt, về sau cũng sẽ rất tốt.
]
[ Thiên Sứ Áo Hồng: Cảm ơn dì, moah moah.
]
Các fan hóng hớt:......
[ Người Qua Đường Giáp Phát Hiện Chân Tướng: Khoan đã, Mẹ Ban, Tiểu Ngọc...!Đối tượng của Bách Nam tên là Ban Ngọc? Là Ban Ngọc của Ban thị kinh doanh đá quý ở thành phố B sao? Còn cả Sa Văn Tam Cố, tôi nhớ nghệ nhân điêu khắc vi mô mới nổi gần đây cũng tên là Sa Văn...!Úi trời, trình độ lấy tên ID kiểu này...]
Cả bọn đang vùi đầu kéo bình luận đồng loạt ngẩng lên nhìn nhau, im lặng.
Thật lâu sau, Ban Ngọc giật nhẹ tay áo Khúc Văn Hân, thấp giọng hỏi, "Mẹ, làm sao bây giờ, bị bọn họ phát hiện rồi, anh hai sẽ mắng chúng ta chết..."
Khúc Văn Hân nhét điện thoại vào lại túi xách, nắm tay hắn nghiêm túc nói, "Tiểu Ngọc, tuần trăng mật của con và Nam Nam...!có thể mang mẹ đi cùng không?"
Ban Ngọc: "......".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...