"Không sao đâu, topic kia bị xóa rồi." Ban Ngọc kéo Bách Nam ra sau mình, trừng mắt với Bách Tây, sắc mặt lạnh xuống, "Bài viết trên mạng của cô, nhẹ thì gọi là phỉ báng, nặng có thể coi là bôi nhọ danh dự nhân phẩm người khác, bị phạt hành chính hoặc đi cải tạo ba năm, cô tự chọn dần đi."
Mặt Bách Tây đỏ lên, cãi lại, "Chỉ là một bài viết thôi, anh dựa vào gì mà dám nói như thế?"
"Dựa vào việc tôi là vị hôn phu của Nam Nam." Ban Ngọc ngăn cản Bách Nam không cho tiến lên, hất cằm, "Cô vừa mới nói gì? Kêu Bách Nam cút? Sao hả, Ban Ngọc tôi đại diện gia đình đến thăm thông gia tương lai còn cần cô đồng ý?"
Ban Ngọc? Bách Tây trợn tròn mắt.
Cô nàng đánh giá thanh niên cao ngạo xinh đẹp trước mắt, hoảng sợ trong lòng.
Lần trước đến nhà họ Ban, lực chú ý của cô ta đều đặt hết lên người Bách Nam, không quá để tâm đến cậu hai không mấy xuất sắc trong lời đồn —— chỉ ấn tượng hình ảnh một thanh niên tóc hơi dài gầy ốm mà thôi, nhưng hôm nay nhìn kỹ...
Thằng cha mặt mày xinh đẹp hung dữ này là ai vậy? Là cậu Ban bệnh tật dặt dẹo trong truyền thuyết? Đùa nhau à?
"Xùy, không nói nữa sao." Ban Ngọc bị ánh mắt ngơ ngác của cô ta nhìn đến khó chịu, ghét bỏ liếc một cái, dắt tay Bách Nam xụ mặt nói, "Anh không muốn thấy cô ả nữa, chúng ta đi thôi."
Bách Nam nắm lại tay hắn, quét mắt nhìn sắc mặt không ngừng biến hóa của Bách Tây, quay đầu nhìn ông nội vẫn ngủ say, gật đầu, "Được."
Hai người đi lướt qua Bách Tây ra ngoài, giây lát sau, một vệ sĩ vào phòng, không nói gì dông dài, chỉ trực tiếp giao cho Bách Tây một tập tài liệu, "Đây là đồ cậu hai muốn đưa cho cô, xin tự giải quyết cho tốt."
Bách Tây bị ngữ khí lạnh lùng của vệ sĩ dọa cho giật mình, mãi mới hoàn hồn lại, hoảng hốt mở tập tài liệu ra nhìn qua một cái, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tập tài liệu hơi mỏng chỉ kẹp vài tờ giấy, trang đầu tiên là toàn bộ nội dung bài viết cô ta post lên diễn đàn trường, trang thứ hai là sơ lược thông tin cá nhân, còn trang thứ ba...!là tư liệu chi tiết tỉ mỉ của người đã làm bài hộ cô ta trong đợt thi chuyên ngành xét tuyển vào trường.
Không sai, bài thi mỹ thuật chuyên ngành của cô ta là thuê người làm hộ, việc này cô ả giấu rất kỹ, đến cha mẹ anh cả cũng không biết, nhưng phần tư liệu này...
Nếu chuyện thi hộ bị lộ tẩy...!Bàn tay cầm giấy của cô ta run lên.
—— Cậu Ban kia căn bản không hề vô hại vô dụng như người ta đồn!
"Tiểu Tây, con làm sao thế? Sắc mặt xấu quá." Chu Tú Cầm đẩy cửa đi vào, thấy cô nàng đứng tần ngần, nghi hoặc hỏi, "Con đang cầm gì trên tay kia? Đúng rồi, thằng nhóc Tiểu Bắc nói là..."
"Không, không có gì!" Bách Tây hoàn hồn, nắm chặt tập tư liệu vào trong ngực, miễn cưỡng cười với Chu Tú Cầm, "Mẹ, tự nhiên con nhớ ra ở trường có chút việc, đi trước đây, chào mẹ con đi."
"Rốt cuộc có chuyện gì...!Này, Tiểu Tây, Tiểu Tây!" Chu Tú Cầm trợn mắt mở cửa phòng bệnh, bất mãn, "Hết đứa này đến đứa kia, đứa nào cũng chạy hùng hục." Bà ta nghiêng đầu nhìn ông lão nằm trên giường, chán nản nhíu mày, "Phiền quá, không biết ông già sắp chết này có gì đẹp mà cứ phải đi thăm suốt."
Ở cửa thang máy, Bách Nam nhìn một vệ sĩ rời hàng rất khả nghi, Ban Ngọc thấy thế vội kéo cậu vào trong, nhanh nhảu nói, "Nam Nam, có đói bụng không? Tụi mình đi ăn cơm đi."
Cửa thang máy đóng lại, Bách Nam bất đắc dĩ nhìn hắn, "Bây giờ mới ba giờ chiều, anh đói bụng rồi à?"
"Ủa, mới ba giờ thôi sao?" Ban Ngọc bị hố, quay phắt đi không nhìn cậu nữa, "Đúng là hơi đói, thôi mình đi uống trà chiều đi."
"......"
Tạm biệt Ban Ngọc, trở lại phòng chung cư, Bách Nam mở ứng dụng chat ra PM cho Phương Lệ.
Nửa tiếng sau, cậu thả điện thoại xuống, trong lòng dở khóc dở cười.
Đầu óc Bách Tây hỏng hóc chỗ nào rồi à, lên diễn đàn nói xấu một sinh viên sắp tốt nghiệp...!bị ngốc sao?
Việc vận hành cửa hàng đã dẫn đi vào quỹ đạo, Bách Nam yên tâm, sau khi vùi đầu bổ sung hàng hóa đủ bán trong vòng hai tháng, cậu lại mua một chiếc lò nung điện, bắt đầu tiến hành làm đồ án tốt nghiệp.
Ý tưởng thiết kế đã sớm nghĩ xong, đặt tên là "Thế giới sứ", nhìn tên đoán nghĩa, chính là tạo ra một thế giới hoàn toàn làm từ sứ.
Ghế dựa bằng sứ, tranh treo trên tường bằng sứ, bộ đồ ăn bằng sứ, giường ngủ bằng sứ, mà người sở hữu hết thảy những thứ này, đương nhiên cũng được làm từ sứ.
Không sai, đồ án tốt nghiệp của cậu đến cùng vẫn làm búp bê và phối sức đồ dùng cho búp bê, chẳng qua lần này toàn bộ nguyên liệu đổi thành sứ.
Các loại vật dụng và đồ trang trí mini đều dễ làm, sau khi vẽ bản thiết kế và tạo hình xong có thể mở lò nung luôn, thứ cần bỏ công sức ra nhiều nhất, là con búp bê.
Loại BJD ra đời sớm nhất làm từ gỗ, sau đó đến búp bê bằng thạch cao và sứ, sau khi BJD du nhập vào Nhật Bản, nhựa resin lại thay thế trở thành nguyên liệu phổ biến nhất.
Loại búp bê Bách Nam bán ra từ trước đến giờ chính là búp bê nhựa resin phổ biến nhất này —— dùng đất sét nặn khuôn, rót resin vào chờ khô, có thể bán số lượng lớn, vừa nhanh vừa tiện.
Mà hiện tại, cuối cùng cậu phải vươn trảo vào lĩnh vực búp bê bằng gốm sứ.
Tuy người làm búp bê gốm sứ rất ít, nhưng không phải là không có, ở nơi sinh ra con búp bê đầu tiên, châu Âu, vẫn có hai phòng làm việc chế tác búp bê sứ tồn tại khí phách.
Một nhà ở Ý không mấy nổi tiếng, ừm, không cần để ý lắm.
Một nhà khác ở Nga, giá cả không hề thân thiện, một con mấy chục vạn tệ.
......
Đương nhiên, những người này không có quan hệ gì đến Bách Nam, bây giờ cậu chỉ chuyên chú hoàn thành đồ án tốt nghiệp mà thôi.
Giáo sư Phan kiến nghị cậu nên làm đồ gia dụng, cậu không muốn; thầy Nghiêm khuyên cậu làm đồ sứ trưng bày cao cấp, cậu cảm thấy mình không hứng thú với lĩnh vực đó; Phương Lệ xúi cậu nung đại một cái chai lọ gì đó theo phong cách hậu hiện đại cho xong việc, cậu nghĩ làm thế quá không có tâm.
Cuối cùng, cậu quyết định tiếp tục chế tác món đồ chơi nhỏ của mình.
Tuy búp bê gốm sứ đã có từ lâu, nhưng chỉ cần bỏ công sức, nhất định cậu sẽ làm ra được tác phẩm mang phong cách của bản thân.
Sau khi xác định xong phương hướng thiết kế, Bách Nam tranh thủ đến trường thảo luận với giáo sư Phan —— tuy chủ thể đồ án là búp bê, nhưng các vật dụng và đồ bài trí cho búp bê lại thuộc về phạm trù đồ gia dụng.
Giáo sư Phan nghe ý tưởng của cậu, thực sự có chút bất đắc dĩ, "Em lại làm mấy món đồ chơi của em đấy à, thôi thôi, em thích là được."
Bách Nam ngượng ngùng cười, lấy trong ba lô ra một quyển sách tranh đặt lên bàn, "Đây là portfolio* do một người bạn giúp em làm, thầy xem rồi cho em chút kiến nghị với ạ."
*Portfolio: Từ này chắc rất quen thuộc với các ứng viên chuyên ngành sáng tạo, thiết kế và mỹ thuật, có thể xem là một tuyển tập những dự án, tác phẩm mà chủ cuốn sách tự tay hoặc đã từng tham gia thực hiện.
Thông tin trong portfolio thể hiện năng lực, kỹ năng và kinh nghiệm của tác giả và là một phần quan trọng trong CV xin việc.
Portfolio này là Ban Ngọc vừa đưa đến hai hôm trước, bây giờ đã trở thành mặt hàng bán chạy nhất trong cửa hàng nhà cậu.
Giáo sư Phan rút kính lão đeo lên, kéo cuốn sách tranh lại gần, sờ bìa gật đầu, "Chất lượng bìa sách không tồi, xem ra bạn em rất có tâm."
Sách tranh chia làm năm phần.
Búp bê, đồ gốm sứ, đồ handmade, trang sức đá quý, trang sức kim loại.
Giáo sư xem đến chăm chú, lúc lật đến phần hàng gốm sứ, ông ta ngồi thẳng hơn một chút, xem càng chậm hơn.
Bách Nam giúp ông rót trà, kiên nhẫn đợi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, giáo sư Phan thả portfolio xuống, nhìn Bách Nam thật lâu, thở dài, "Có lẽ lão Nghiêm nói không sai, trước kia em không nên học thiết kế đồ sứ."
"Vì sao thầy lại nói như thế ạ?" Bách Nam cười hỏi.
"Những thứ em làm rất sinh động, không nên bị mai một ở ngành này." Giáo sư Phan vuốt ve cuốn sách, có chút cảm khái, "Đôi tay của em trời sinh là để làm ra tác phẩm nghệ thuật, hội họa cũng được, điêu khắc cũng tốt, thiết kế trang sức cũng không tồi...!Em không cân nhắc đến việc học lên thạc sĩ sao? Lên chuyên nghiệp khá ổn đấy, nhất định sẽ được nhiều người tranh cướp về tay."
"Thầy đánh giá em cao quá rồi." Bách Nam chỉ vào quyển sách, gãi gãi mặt, "Hơn nữa em chỉ thích làm mấy thứ kia thôi ạ.
Em cảm thấy, nếu được làm tốt, búp bê cũng có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật."
Giáo sư Phan bật cười, "Nhãi ranh đừng kiếm cớ, được rồi được rồi, thầy không khuyên em nữa, cứ làm theo ý tưởng của em đi."
Bách Nam gật đầu, không phản bác lại.
Kỳ thật cậu đang nói thật lòng chứ không phải kiếm cớ —— một ngày nào đó, cậu muốn búp bê trong tay mình có thể biến thành tác phẩm nghệ thuật có thể lưu truyền mãi mãi đến đời sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...