Cái gọi là hư hỏng, chính là bỗng nhiên cảm thấy mình trở nên xấu xí, quần áo thùng thình đến khó coi, đi đứng chả ra đâu với đâu, tóc sao lại ngắn thế, trên báo đều nói nam sinh thích nữ sinh tóc dài, mắt có phải hơi nhỏ hay không… tất cả đều trở thành khuyết điểm. Rồi vào khoảnh khắc cậu ấy tiến vào lớp, tôi lại mặt đỏ tai hồng. Nếu tôi nhớ không lầm, cậu ấy đi mười ba bước sẽ đến chỗ của mình.
Còn nữa, cậu ấy thích dùng Head&Shoulders, thoang thoảng hương bạc hà.
Hôm nào cậu ấy cắt tóc, hôm nào có quần áo mới, tôi đều biết rõ ràng. Từ đó về sau, một đứa vô tâm bỗng trở nên đa sầu đa cảm, bắt đầu đọc thơ Lý Thanh Chiếu, nàng viết, cắt không đứt gỡ càng rối; vừa nhíu mày cong, lại quặn lòng đau.[1] Sao lại đúng thế chứ!
Nhà trường mở câu lạc bộ văn học, tôi là người đầu tiên đăng ký. Rất hăng hái đóng góp, có điều còn trừu tượng hơn cả thơ trừu tượng. Kỳ thật tất cả đều viết về cậu ấy, bất kể là tả thu hay vẽ hạ, tóm lại, tất cả đều là cậu ấy.
Giọng nói của cậu ấy tràn ngập từ tính, tóc cậu ấy rất đen, thậm chí cách cậu ấy đi đứng cũng không giống những người bình thường. Tôi thường chạy lên tầng ba, chỗ đó có thể nhìn thấy phía sau của sân thể dục, nơi cậu ấy chơi bóng rổ hoặc bóng chuyền. Nhưng tôi thích nhìn cậu ấy đá bóng hơn, khi chạy rất hấp dẫn, mái tóc bay bay bồng bềnh. Bộ đồng phục đá bóng màu tím cực kỳ đẹp, đẹp muốn chết luôn. Cuối cùng tôi toàn phải cắn môi mình, thầm nghĩ bộ dáng ở nhà của cậu ấy cũng ưa nhìn như vậy sao?
Khi đó chúng tôi đều là học sinh ngoại trú, bởi vì nhà ở trong thành phố nên trường học không cho nghỉ lại trường. Buổi tối, sau khi tự học, cả bọn lại đạp xe về nhà, tôi có thói quen đi phía sau cậu ấy. Vào mùa xuân, cậu ấy sẽ quấn áo đồng phục thể thao ở quanh hông, vừa huýt sáo vừa đạp xe về phía trước. Có cậu ấy, tôi cảm thấy đường đi thật ngắn. Một nữ sinh khác hay đi cùng tôi, cô ấy luôn bảo tôi nói chuyện chẳng ăn nhập gì cả, kỳ thật, suy nghĩ của tôi vốn không đặt ở cuộc đối thoại đó.
Không chỉ làm thơ, tôi còn bắt đầu viết nhật ký.
Trong nhật ký, tên của cậu ấy là JQ, viết tắt âm tiếng Hán của tên cậu ấy. Đây là bí mật mà trên thế giới này chỉ một mình tôi biết, niềm hạnh phúc sâu kín này khiến tôi thích thú, vừa lo lắng, lại vừa kích động.
Tôi bắt đầu lén lút học làm điệu, ví như lén đi cao gót của mẹ, ví như bôi son môi nhạt màu, tất cả toàn là vì lấy lòng cậu ấy. Nhưng hình như cậu ấy không hề để ý. Vào giờ thể dục tôi bị cười nhạo, guốc cao khiến tôi bị ngã sấp, vô cùng xấu hổ. Tôi cúi đầu, khóc tức tưởi, bởi vì bên tai vang lên tiếng cười của nam sinh, hình như có cả cậu ấy.
Thật sự là tủi thân muốn chết.
Nhưng vẫn thích, thậm chí còn có phần mù quáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...