Sự khát máu, ham thích giết chóc của kỵ binh Phong Tộc còn kinh khủng hơn so với lời đồn, Khương Thông tận mắt nhìn thấy binh lính thủ hạ đã trúng đao chết mà vẫn bị đập vỡ sọ.
Hắn bi phẫn cắn chặt khớp hàm đến mức chảy máu, ra sức chém giết quân địch, nhưng kỵ binh Phong Tộc đã chiếm cứ địa thế hình thành vòng vây, chiến cuộc đối với bọn họ đang cực kỳ bất lợi.
Lòng Khương Thông tràn đầy tự trách, vốn dĩ dựa theo nhắc nhở của tướng quân trước lúc đi, lần đón đánh kỵ binh Phong Tộc tới tập kích này, chắc chắn sẽ không thảm thiết đến thế, đáng tiếc hắn bị Ngao Qua nhiều lần kích tướng đến mụ đầu, dốc hết sức gánh lấy chiến trường phía tây, mới khiến cho huynh đệ dưới tay mình phải tắm máu liều mạng.
Ngao Qua là muốn lấy thất bại của hắn để áp chế nhuệ khí của Địch Kỳ Dã, có lẽ còn muốn nhân cơ hội thu mua nhân tâm, nhưng phải trách cũng chỉ có thế trách chính hắn bị lưỡi câu móc trúng.
Cũng không phải hắn không chuẩn bị dự phòng ở phía sau, lúc này hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng vốn đã nên tới tiếp ứng, nhưng trước sau chưa thấy bóng người.
Khương Thông không muốn hoài nghi người huynh đệ cùng chiến đấu kề vai sát cánh này đã phản bội chính mình, hắn cắn răng ủng hộ sĩ khí, gào rống, đem tất cả tự trách ưu giận nơi đáy lòng đều hoá thành chiến ý, không cam lòng chịu thua trước bước đường cùng.
“Tướng quân!”
“Là tướng quân!”
Khương Thông bỗng nhiên nghe thấy những tiếng hoan hô mừng rỡ như điên của bọn lính từ xa đến gần, hắn chém một đao đánh lui kỵ binh Phong Tộc đang triền đấu, vội vàng nhìn qua theo tiếng, chợt thấy Địch Kỳ Dã như mũi nhọn ngân thương xuyên thủng qua biển người địch quân, dẫn dắt cận vệ lấp vào lỗ hổng của Sở quân.
Sĩ khí của Sở quân tức khắc rung lên, cơ hồ chỉ trong một tíc tắc đã bảo vệ phòng tuyến chặt chẽ, lúc này Địch Kỳ Dã lập tức quay đầu ngựa, đánh tới tuyến đầu, dùng Thanh Long Đao vừa đẹp lại vừa hung ác kia của hắn linh hoạt mà quét bổ tước chém, máu quân địch vẩy ra, bắn lên dung mạo tiêu sái của hắn, quả thực giống như chiến thần hiện thế.
Đôi mắt đã giết đến đỏ lên của Khương Thông càng đỏ thêm một tầng, dùng giọng nói khàn khàn hét to: “Tướng quân tới, cùng ta giết ——!”
Chờ đến khi Ngao Qua sắp thu phục xong chiến trường phía đông, mới rốt cuộc chịu thả Ngao Nhất Tùng vẫn luôn bị gã giữ dưới mí mắt đi phía tây chi viện Khương Thông.
Ngao Nhất Tùng là họ hàng bà con xa với Ngao Qua, hai người cũng không thân cận, có điều Ngao Qua là tướng, dưới tình huống không có mặt Chủ Công, cũng không có mặt Địch tướng quân, Ngao Qua đã mở miệng, Ngao Nhất Tùng liền không thể trực tiếp làm trái mệnh lệnh của hắn.
Lòng hắn nóng như lửa đuổi tới chiến trường phía tây, từ xa đã thấy tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết, máu chảy thành sông, đáy lòng Ngao Nhất Tùng phát run, liều mạng giục ngựa, tới khi dẫn binh chạy đến phụ cận, mới kinh ngạc phát hiện tướng quân đang gắt gao áp chế tướng lĩnh của Phong Tộc.
Cận vệ hai bên Địch tướng quân lạnh giọng hô to: “Nhanh chóng đầu hàng ——”
Tướng lĩnh Phong Tộc rống giận: “Không! Sở Cố chúng bay”
Không đợi hắn nói xong, Thanh Long Đao của Địch Kỳ Dã đã quét ngang, đầu của tên tướng lĩnh đó bay lên giữa không trung, kéo theo một đường tia máu.
“Không đầu hàng, liền giết cho ta!” Địch Kỳ Dã nhếch cao mày kiếm, ngẩng đầu hạ lệnh.
“Giết ————!”
Tướng sĩ Sở quân vốn đã nỏ mạnh hết đà lại một lần nữa dâng lên tin tưởng và dũng khí vô hạn, chỉ cần đi theo tướng quân là có thể thắng, mỗi một người trong bọn họ đều có lòng tin như vậy, bởi vì có Địch Kỳ Dã ở đây.
Ngao Nhất Tùng cao giọng cười vang, tàn nhẫn đá bụng ngựa: “Các ngươi đã nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân! Giết cho ta!”
Dứt câu, hắn vọt ngựa lên trước, nhảy vào trận địa quân địch, một đường giết về phía Khương Thông.
“Chó hoang! Mày đến muộn thêm một bước là nhặt xác cho tao đấy!”
“Chó hoang, nếu mày chết ở đây, huynh đệ báo thù cho mày xong liền cắt cổ!”
Lấy “chó hoang” (1) làm nickname? Địch Kỳ Dã phân thần cảm thán tả hữu đô đốc nhà mình mạnh bạo quá đi, một bên chém ngã một tên kỵ binh Phong Tộc xuống đất, Vô Song giơ lên vó ngựa tặng thêm một đao, ngay giữa gáy, hoàn mỹ.
Tuy Cố Chiêu còn nhỏ, nhưng Địch Kỳ Dã vừa tiến vào chiến trường, đã mang đến thay đổi rõ rệt cho chiến cuộc và khí thế, vậy nên ngay cả Cố Chiêu cũng có thể xem hiểu, tiêu sái, sắc bén, khiến hắn tràn trề cảm xúc.
Càng không cần nói tới đội cận vệ ở lại bảo vệ bên Cố Liệt, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Địch Kỳ Dã, giống như đang nhìn mộng tưởng trong lòng.
Không phải mỗi đứa trẻ đều muốn xưng vương xưng bá, nhưng phần lớn những đứa trẻ ấy đều từng mơ một giấc mộng anh hùng.
Địch Kỳ Dã bạch y giáp sắt, phù hợp hoàn mỹ với mộng tưởng trong lòng họ, trách không được các bá tính gọi Địch Kỳ Dã là binh thần.
Tầm mắt của Cố Liệt khoá chặt trên người vị tướng quân tuỳ hứng làm bậy kia, cúi đầu hỏi Cố Chiêu: “Thế nào?”
Cố Chiêu kích động siết chặt nắm tay, nhưng dù sao chưa từng được đọc sách, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Cố Liệt, thành khẩn mộc mạc mà khen: “Tướng quân vạn phần lợi hại!”
Cố Liệt cười khẽ, nói với hắn: “Trận chiến ở Thục Châu, bổn vương hãm sâu trong vòng vây, thế cục khẩn cấp gấp trăm lần hôm nay, số lượng quân địch càng nhiều hơn mấy vạn so với hôm nay, Địch Kỳ Dã bạch y giáp sắt, đơn thương độc mã, tụ tập xong tán binh đã dám xông thẳng vào trận địa địch, cứu bổn vương giữa chốn gian nguy, cứu Đại Sở giữa khoảnh khắc tồn vong.”
“Ngươi là nhi tử của bổn vương.
Ngươi phải nhớ thật kỹ.”
Tuy không hoàn toàn hiểu rõ thâm ý đằng sau lời nói này của Cố Liệt, nhưng Cố Chiêu vẫn cực kỳ nghiêm túc, trịnh trọng mà gật đầu.
Phụ vương bảo hắn phải nhớ kỹ, hắn sẽ nhất định nhớ kỹ thật sâu.
*
Phong Tộc đánh lén lại rơi vào kết cục hao binh tổn tướng, đại bại mà về.
Ngao Qua vừa nhìn thấy Địch Kỳ Dã, đã biết mình đánh một bàn tính vô dụng rồi, gã gian nan duy trì sắc mặt, nhưng Địch Kỳ Dã còn chưa thấy đủ, cố ý cưỡi Vô Song qua chào hỏi: “Ngao tướng quân, hôm nay A Tả A Hữu nhận được sự chăm sóc của ngươi, ngươi yên tâm, Địch Kỳ Dã ta là người tri ân báo đáp.”
Lời này khiến Ngao Qua nháy mát toát mồ lạnh.
Nếu Địch Kỳ Dã muốn tính kế gã ở trên chiến trường, gã còn có đường sống?
Nhưng Địch Kỳ Dã thả xong lời nói liền không để ý đến gã nữa, nhàm chán đợi Cố Liệt xuống núi, chờ xem diễn.
Cố Liệt ở cận vệ vây quanh giục ngựa xuống núi, Sở quân vừa đánh trận xong, chiến trường cần quét tước, chiến sĩ cần nghỉ ngơi, nên Cố Liệt cũng không bắt buộc phải xếp hàng chào đón, trái lại các tướng sĩ đều tự giác quỳ một gối tại chỗ, nghênh Chủ Công hồi doanh.
Sau đó một đám bị đứa bé ngồi trên lưng ngựa của Chủ Công đụng ngu người.
Tình huống gì đây?
Chủ Công và đội cận vệ tiến vào đại doanh Sở quân, Khương Dương Nhan Pháp Cổ đứng đợi bên ngoài lều chủ soái, cũng bị đứa trẻ đó choáng tại chỗ.
Cổ Khương Dương cứng đờ mà xoay sang phía Nhan Pháp Cổ, chẳng có nhẽ tên đạo sĩ rởm này cuối cùng cũng có một lần đoán trúng sao?
Cố Liệt xuống ngựa, mọi người hành lễ, hắn tự tay ôm đứa bé ấy xuống khỏi lưng ngựa, dắt trong tay, đi vào lều chủ soái.
Khó lường.
Địch Kỳ Dã thưởng thức vẻ mặt kinh nghi bất định của mọi người, sung sung sướng sướng đi vào lều chủ soái, nghe Cố Liệt, người gần như không bao giờ nói dối, nương chân tướng Công Tử Lịch bị đầy tớ hãm hại, rải một lời nói dối nhăng cuội.
Chân tướng là Công Tử Lịch bị tên đầy tớ ác độc Cao Vọng xâm chiếm gia tài, Cao Vọng còn muốn mưu hại tính mạng Công Tử Lịch, bị Công Tử Lịch phát hiện nguy hiểm, tự khoá mình vào trong thiên hạ Tàng Thư Các, sau đó Cao Vọng lại tu hú chiếm tổ, sửa Thanh Giản của Công Tử Lịch thành Quỷ Cốc, còn giả danh lừa bịp thu thêm hai đồ đệ, một người là thừa tướng Yến Triều Vi Bích Thần, một người là phụ tá Phong Tộc Mục Liêm, bọn họ đều bị tẩy não, thực tiễn giá trị quan vặn vẹo của Cao Vọng.
Mà trong phiên bản của Cố Liệt, nhiều ra một hậu nhân của Công Tử Lịch, đó là nữ tử âu yếm của hắn, tuy tháng ngày họ gặp nhau rất ngắn, nhưng rễ tình lại đã đâm sâu.
Vì Cố Liệt phải bận bịu việc chinh chiến, nên nàng đã mang theo nhi tử của bọn họ trở lại Thanh Giản ẩn cư, không nghĩ tới lại đoán được Cao Vọng đã làm tu hú chiếm tổ.
Nữ tử thông tuệ, phát hiện sơ hở trong lý do thoái thác của Cao Vọng, sợ mình sẽ bị diệt khẩu, nên đã viết thư cầu cứu cho Cố Liệt, nào ngờ Cố Liệt đến chậm một bước, chỉ kịp cứu nhi tử, mà người kia đã hương tiêu ngọc vẫn, mất đi tính mạng trong tay tên đầy tớ độc ác.
Vừa nghe Cố Liệt tuyên bố thân phận của đứa bé xong, đáy lòng Khương Dương lập tức rộng mở thông suốt, điều này khiến hết thảy nghi hoặc đều có thể nói thông.
Vì sao Chủ Công không cưới vợ? Bởi vì đã có người thương.
Người thương đó còn là hậu nhân của Công Tử Lịch vị đại tiên sinh tiền triều, đó hẳn là một người thanh quý, thông minh, tốt đẹp vô cùng, khiến Chủ Công chướng mắt dung chi tục phấn.
Vì sao Chủ Công dẫn theo Địch tiểu ca đi xử lý chuyện nhà? Bởi vì truyền thư nói đầy tớ độc ác hại người, Địch tiểu ca đánh nhau giỏi nhất mà, đương nhiên phải dẫn Địch tiểu ca đi rồi.
Nhưng tiếp tục nghe về sau, nỗi lòng Khương Dương cứ phập phồng không ngừng như sông cuộn biển gầm.
Đầu tiên hắn vui mừng vì Chủ Công rốt cuộc có người thương, sau đó lại kinh ngạc vì vận mệnh bất công, vậy mà một lần nữa cướp đi người thân của Chủ Công, cuối cùng hắn nhìn tiểu vương tử, thật là càng nhìn càng thấy giống Chủ Công khi còn nhỏ, lòng tràn đầy thương tiếc.
Chủ Công, ai, thật là mệnh khổ.
Nhưng Khương Dương bỗng nhiên lại nghĩ tới mấy năm nay Chủ Công có thể giấu nữ tử âu yếm tới tích thuỷ bất lậu, đã thế còn hoàn toàn không một tiếng gió, mà hắn còn là gia thần thân tín nhất, vì thế đáy lòng hắn không khỏi càng thêm kính sợ Chủ Công —— Chủ Công quả thực sâu không lường được.
Cuối cùng, Cố Liệt nói, muốn truy phong danh phận của ái thê, để ấu tử Cố Chiêu giữ đạo hiếu vì mẫu thân.
Đôi mắt Cố Chiêu thoáng chốc đỏ bừng.
Một đoạn lời nói thật thật giả giả này, khiến toàn bộ lều chủ soái, ngoại trừ Địch Kỳ Dã đã biết sự thật, không có một ai hoài nghi Cố Liệt đang nói dối.
Chủ Công có con nối dõi, giải quyết một nan đề siêu lớn cho Đại Sở, giờ phút này lòng chúng tướng trần đầy trìu mến với Chủ Công, với tiểu vương tử.
Huống chi bọn họ cũng giống như Khương Dương, đều nghĩ tới Chủ Công vậy mà có thể che giấu nữ tử âu yếm đến không một kẽ hở, bị hung hăng doạ sợ một phen, tự nhiên đều liên tục đồng ý, nói nên làm như vậy.
Địch Kỳ Dã biết Cố Liệt một nửa là dùng nữ tử không tồn tại này làm lá chăn, một nửa là cho Cố Chiêu một cái cớ để giữ đạo hiếu vì ăn mày già, bởi vậy, trong lúc tất cả mọi người đang hết hồn vì sự thâm sâu khó đoán của Chủ Công, chỉ mình Địch Kỳ Dã đang âm thầm cảm thán, Cố Liệt thật là mềm lòng.
Địch Kỳ Dã nhớ tới từ ngữ mà Cố Liệt giải thích cho hắn nghe đêm qua, niết bàn, siêu thoát khỏi sinh tử dục vọng —— Hắn cảm thấy con hoả phượng Cố Liệt này mà còn tiếp tục phát triển như vậy nữa, chẳng mấy chốc là có thể niết bàn rồi.
Cài này không thể được.
*
Khương Dương còn có việc cần bẩm báo, Cố Liệt bảo Địch Kỳ Dã dẫn tiểu vương tử về lều trước, dưới ánh mắt trìu mến nhìn theo của Khương Dương, tiểu vương tử ngoan ngoãn nắm lấy tay Địch Kỳ Dã, cùng hắn đi rồi.
Thật là đứa bé ngoan quá đi.
Giống Chủ Công.
“Làm sao?” Cố Liệt tính ra những bố trí bên trong tứ đại danh phiệt, trực tiếp hỏi Khương Dương.
Khương Dương bẩm báo, nói vị Liễu mỹ nhân trong hoàng cung Yến Triều quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, rớt đứa con, còn có thể dụ dỗ Dương Bình đến ban thưởng không ngừng, Liễu gia cũng thuận gió lên theo, có xu hướng phục hưng trong Yến Triều, bắt đầu giở trò mèo với Đại Sở, vừa lúc cho Đại Sở lý do để cắt đứt qua lại.
Sau đó đến Nghiêm gia, Nghiêm gia ra sức cắn xé với Liễu gia, Liễu gia mà phục hưng, Nghiêm gia tất nhiên sẽ rơi xuống, hơn nữa bọn họ đã chết mất hai người con cháu dòng chính ở chiến trường Ung Châu, không còn được như xưa, thế nên bọn họ vội vã tiến thêm một bước tiếp xúc với Đại Sở, chờ đợi sai phái.
Vương gia không giao tiếp tới Đại Sở, nhưng nữ tử Vương thị được đưa về khi trước, nghe nói đã bị gia tộc ép nhảy giếng, rồi gióng trống khua chiêng lập đền thờ cho nàng, sau khi văn nhân hoàng đế Dương Bình biết chuyện, còn viết bài thơ khen ngợi sự cao khiết của nàng, truy ban phong hào nữ quan cho nàng.
Vương gia thuận thế đưa thứ muội của nàng ấy vào cung, dẫm lên đền thờ một bước lên trời.
Tạ gia tự xưng là thanh lưu, ý tứ vẫn như lúc trước, nếu có thể giúp, sẽ không ngại đỡ Đại Sở một phen, nhưng đối với việc hoàn toàn phản Yến, thái độ vẫn luôn mờ ảo.
Cố Liệt nhắm mắt suy ngẫm tỉ mỉ, gõ nhẹ bàn, nói: “Thông báo cho toàn thiên hạ về thiên hạ Tàng Thư Các, Công Tử Lịch, đầy tớ Cao Vọng và ân oán gút mắt với thê nhi của bổn vương, nhất định phải viết cực kỳ rõ ràng minh bạch, tốt nhất là bà lão ở nông dân cũng có thể nghe hiểu được.”
Khương Dương nghe huyền ca biết nhã ý, nhiều năm qua Vi Bích Thần tuỳ ý mắng mỏ chửi rủa Cố Liệt, lần này, họ sẽ vạch trần gốc gác của hắn, rút củi dưới đáy nồi, thế là Khương Dương càng nghĩ lòng càng thống khoái, cười to nhận việc.
“Sau đó, nói cho Tạ gia, nếu bọn chúng tự xưng mình thanh lưu, trợ giúp thiên hạ,” Cố Liệt mím chặt khoé môi, “Đại Sở ta hiện giờ có được thiên hạ Tàng Thư Các, đó chính là ý của thiên mệnh.
Khiến cho bọn chúng làm ra quyết định cuối cùng, là cùng xuống dốc với Bạo Yến hủ bại, hay là thuận theo thiên mệnh, tu thư hộ các cho Đại Sở.
Đại Sở không dung hạ thần nhị tâm.”
“Vâng.”
Khương Dương cũng trả lời, chần chừ một chút, vẫn hỏi: “Chủ Công, Mục Liêm phụ tá Phong Tộc đó, tự xưng là sư huynh của Địch tiểu ca, vậy Địch tiểu ca……”
Thanh âm của hắn thấp xuống, nhắc nhở nói: “Ngài còn nhớ không, khi Địch tiểu mới tới, từng nói mình là nhân sĩ ở Thanh Thành Tần Châu.”
“Địch Kỳ Dã thiên tư thông tuệ, từng bị tên đầy tớ Cao Vọng đó bắt cóc vào núi, nhất định bắt hắn bái sư học nghệ,” Cố Liệt lấp liếm cho mình và Địch Kỳ Dã, “ Hắn không chịu học, nên đã gặp rất nhiều khổ cực, nếu không phải nghe hắn kể, bổn vương cũng không biết tên đầy tớ ác độc đó lại ti tiện như vậy, suýt nữa không kịp cứu ra Chiêu Nhi.”
“Khó trách……” Khương Dương kinh ngạc, không ngờ thật sự còn có một tầng sâu xa như thế.
Cố Liệt dặn dò: “Hắn không thích đề cập đến, thì ngươi bỏ bớt việc đó đi.
Ngươi cũng đừng nhắc tới ở trước mặt hắn.”
Khương Dương đáp hẳn là, rồi chân thành chúc mừng Chủ Công gặp lại ái tử, sau đó mới rời khỏi lều chủ soái.
Cố Liệt cẩn thận suy nghĩ bố trí của mình, dự kiến Yến Triều tất loạn.
Phong Tộc thất bại bỏ chạy, Yến Triều tất loạn.
Tình thế thiên hạ ba phần, sắp chỉ còn là cái danh mà thôi!
*
Hoàng cung Yến Triều.
Thầy của thừa tướng Vi Bích Thần vậy mà lại là đầy tớ độc ác Cao Vọng, kẻ hại chết Công Tử Lịch, lời đồn đãi truyền đến từ đất Sở, trong cung tuy bề ngoài không ai nhắc tới, nhưng cơ hồ mỗi người đều đã từng nghe nói.
Gần đây văn nhân hoàng đế Dương Bình đầy bụng sầu lo.
Làm một hoàng đế, hắn tự than thở mình không nên xuất thân đế vương gia, hắn không cho rằng “văn nhân hoàng đế” là danh hiệu gì đó không tốt, đáy lòng Dương Bình tự ví von mình như Nam Đường Hậu Chủ (2), tự nhận thơ văn cũng không thể kém hơn Nam Đường Hậu Chủ, một lòng muốn lưu lại một đoạn truyền thuyết thê mỹ trong sử sách.
Còn chiến khổ chốn dân gian, đói rét của trăm họ, đó chỉ là vần chân cho hắn viết thơ làm phú, để trau chuốt cái tự bi ai tự thương xót, ngày thường hắn mới chẳng thèm quan tâm dân chúng ngoài hoàng cung sinh sống như thế nào, nhưng thời điểm nên khóc lóc “dân sinh bao gian khó”, nước mắt của hắn vẫn cứ có thể rơi.
Thơ từ mà hắn viết, cũng giống như thư mắng mà Vi Bích Thần gửi cho Cố Liệt, là để ghi lại tự truyện cho chính hắn, để lưu lại bằng chứng cho đời sau ——- đều xem đi, trẫm là một tài tử kinh tài tuyệt diễm nhường nào, nhưng bất hạnh sinh ở đế vương gia.
Nhưng hiện giờ lai lịch của Vi Bích Thần lại vấy bẩn, sao có thể không khiến lòng Dương Bình khó chịu.
Vốn dĩ hắn có thể để lại một giai thoại quân thần với Vi Bích Thần, nào ngờ Vi Bích Thần lại nhận một kẻ đầy tớ độc ác làm thầy, đã thế còn bị Cố Liệt tra xét moi ra, khiến truyền thuyết thê mỹ của hắn bỗng dưng thêm một vết nhơ, sao có thể không làm hắn phát sầu.
Liễu mỹ nhân vẫn luôn biết tình hiểu thú, bởi vậy gần đây Dương Bình thậm chí bỏ qua cả tân sủng Vương thị mới mẻ vừa vào cung không lâu, thường xuyên tới ngồi trong điện của Liễu mỹ nhân.
Hôm qua, Liễu mỹ nhân còn hiến cho hắn một ly trà xanh thượng hạng, tên rất phong nhã, gọi là “Thư Sơn thì vũ”, nghe nói chỉ sinh sản từ ba gốc cây trà trên đỉnh núi Thư Sơn, mỗi năm muốn hái thêm một chút cũng không có mà tìm, thập phần quý giá.
Ấy vậy mà Dương Bình chưa từng được uống, vừa nhấp một ngụm, đã thấy miệng lưỡi ngọt lành, vui mừng quá đỗi, viết ba bài thơ liên tục.
Hôm nay nhìn thấy Vi Bích Thần tiến cung thỉnh an, quân thần hai người đều khó nén u sầu trên gương mặt, Vi Bích Thần còn lộ ra nửa phân không kiên nhẫn, khiến đáy lòng Dương Bình rất không thoải mái, nhưng hắn lại tìm không ra lời nào để nói, nghĩ tới nghĩ lui, đành khoe khoang: “Vi thừa tướng đã từng uống Thư Sơn thì vũ chưa?”
“Chưa từng.” Vi Bích Thần sửng sốt, nhíu mày trả lời.
Dương Bình dù sao cũng là một hoàng đế, mấy lần liền bị lạnh mặt, cũng không sốt sắng nữa, nói hai câu vớ vẩn rồi cho Vi Bích Thần lui xuống.
Vi Bích Thần chân trước vừa đi ra, thái giám hầu hạ Dương Bình đã nhắc nhở: “Bệ hạ, Thư Sơn thì vũ nguyên là cống trà, Vi thừa tướng yêu thích cực kỳ, năm năm trước đã gạch bỏ nó khỏi danh sách cống trà.
Phủ thừa tướng đãi khách, đều dùng Thư Sơn thì vũ.”
Khuôn mặt Dương Bình vặn vẹo, lập tức gọi liên tiếp mấy tiếng, tìm người tới đánh chết tên thái giám này.
Sau đó hắn nổi giận đùng đùng chạy về hậu cung, vào điện của Liễu mỹ nhân, giơ tay chính là một cái tát: “Tiện nhân, ngươi dám tính kế trẫm!”
Liều Mi bị đánh ngã nằm xuống đất, đầu tiên là cười nhẹ, sau đó tiếng cười càng ngày càng vang, cuối cùng biến thành tiếng cười điên cuồng.
———————————————————————–
Chú thích:
(1) Chó hoang: nguyên văn ‘cẩu nhật đích’, kiểu như đồ chó hoang, đồ chó **, chó đẻ các thứ, xuất phát từ câu chuyện ông chồng đi làm xa, mua con chó đực để cho vợ, ai ngờ đến lúc trở về phát hiện nhân thú xoạc nhau, ông chồng điên tiết giết chó, bà vợ tự sát theo vì thương con chó
(2) Nam Đường Hậu Chủ: tên thật là Lý Dục, là vị vua cuối cùng nước Nam Đường, là một vị vua được cho là thiếu bản lĩnh, kém cỏi u mê về chính trị, tiêu pha hoang phí, còn được đánh giá là ông vua nhân hậu, có đóng góp cho nền văn hóa nhưng chỉ có bản tính văn nhân, không thể làm bậc đế vương,.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...