Một lần tố này của Mục Liêm, là tố nửa giang sơn của Lại Bộ, là tố trụ cột của Tả gia.
Bệ hạ có lệnh, giao cho tam tư Hình Bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài hội thẩm, cần phải điều tra rõ.
Lại Bộ tạm thời tê liệt, yên tĩnh chờ điều tra kết án.
Vì thế triều dã chấn động, người người cảm thấy bất an.
Bản thân Mục Liêm ngược lại giống như người không có việc gì, hạ triều, túm tay áo Định Quốc Hầu, hỏi: “Sư phụ, về nhà ăn cơm không?”
Địch Kỳ Dã nghe vậy, quá gãi đúng chỗ ngứa, hắn làm chi phải hồi cung nhìn Cố Liệt có chuyện không chịu nói, cứ giả vờ nguy hiểm? Về nhà ăn cơm, thiên kinh địa nghĩa.
Vì thế hai thầy trò bàn nhau quyết định, Địch Kỳ Dã xuất cung trước, Mục Liêm đi Chính Sự Đường.
Cố Liệt còn không biết đêm nay phải làm ngọn đèn cô đơn lạnh lẽo, hỏi cái nhìn của ba vị trọng thần chủ thẩm, chỉ ra một số điểm mấu chốt, cuối cùng, đặc biệt giữ lại Chúc Bắc Hà gần đây thân thể không khoẻ quan tâm hỏi thăm.
Ý nghĩ của Cố Liệt là để Đại lý tự Thiếu khanh Lan Duyên Chi chủ thẩm thay, cũng không phải muốn đoạt quyền của Chúc Bắc Hà, mà để tránh cho Chúc Bắc Hà đang ốm còn phải bận rộn vất vả, nếu thân thể đang bệnh tật bị hao tổn, vậy càng không tốt.
Kiếp trước Chúc Bắc Hà chính là vì bệnh nặng mà không thể không từ quan dưỡng lão, Cố Liệt vẫn luôn nhớ.
Nhưng Chúc Bắc Hà cho rằng vụ án này liên luỵ trọng đại, Lan Duyên Chi chung quy vẫn còn hơi non, mấy năm nay Chúc Bắc Hà dẫn dắt Lan Duyên Chi như đồ đệ, hắn sợ Lan Duyên Chi xử lý không thích đáng, vừa không đúng ý Cố Liệt, lại vừa bị đối địch quá sớm trong triều, có thể nói là băn khoăn chu toàn.
Chúc Bắc Hà dự định tự mình mang theo Lan Duyên Chi thẩm, càng ổn thoả hơn.
Nếu Chúc Bắc Hà kiên trì, Cố Liệt cũng không tiện nhiều lời, tránh nhìn như đang thúc giục lão thần thoái vị, làm lão thần lạnh lòng.
Kỳ thật Bệ hạ đối xử với mấy lão thần bọn họ, vốn đã không thể chê, giờ còn phải cả Định Quốc Hầu đưa thuốc, rồi lại đặc biệt quan tâm dặn dò, khiến Chúc Bắc Hà cảm động đến độ đôi mắt hơi cay cay, khẳng định: “Vụ án Viên Phỉ, thần nhất định xét xử công bằng, cho Bệ hạ một câu trả lời thoả đáng!”
Mấy lão thần khai quốc bọn họ, bao gồm bản thân Cố Liệt, ngoại trừ Nhan Pháp Cổ suốt ngày ồn ào muốn đi Khâm Thiên Giám dưỡng lão, có một người tính một người đều là mệnh lao lực.
Cố Liệt lắc đầu cười cười: “Chuyện công việc, Quả nhân rất yên tâm, không cần dặn dò ngươi gì hết.”
Chúc Bắc Hà nghi hoặc, chẳng lẽ mình có việc tư gì khiến Bệ hạ không yên tâm?
Sau đó nghe Cố Liệt tiếp tục nói: “Chiêu Nhi cũng đã lớn, nó ngưỡng mộ thanh danh thiện tâm, nhã tài* của tiểu thư Chúc gia, không biết Chúc đại ca, có bằng lòng kết thông gia với Quả nhân.” (*nhã tài: tài trí vượt trội)
Tiếng “Chúc đại ca” này, đã hơn hai mươi năm không được nghe rồi.
Ký ức quá khứ dồn dập kéo về trong lòng Chúc Bắc Hà, trong đầu toàn là cảnh tượng hào hùng năm xưa cùng sánh vai chinh chiến với thiếu chủ, kích động nhiệt huyết xưa cũ.
Nhưng sự việc liên quan tới bảo bối nữ nhi, Chúc Bắc Hà có kích động, cũng vẫn kìm nén xuống: “Bệ hạ coi trọng tiểu nữ, thần vốn không nên từ chối, chỉ là hôn nhân đại sự không phải chuyện nhỏ, nữ nhi này của thần được nuông chiều từ bé, thân thể bẩm sinh yếu ớt, không biết liệu có thích hợp với Thái tử hay không!”
Chúc Bắc Hà không có điểm nào không hài lòng về Thái tử, tính cách năng lực của Cố Chiêu đều là ngàn dặm mới tìm được một, làm Thái tử, quần thần ngày ngày nhìn chằm chằm, vẫn không tìm ra được sơ hở, sai lầm nào.
Trong mắt mấy lão thần bọn họ, phong cách làm việc của Cố Chiêu cực kỳ giống Cố Liệt, là thập phần tốt vạn phần tốt.
Đồng dạng, cũng đúng là bởi Cố Chiêu có địa vị Thái tử cao quý, Chúc Bắc Hà thương nữ nhi, nếu nữ nhi trở thành Thái tử phi, dẫu nhiều vinh hoa phú quý, thì đó cũng là tiến vào cửa cung sâu như biển.
Thế nhưng rốt cuộc nữ nhi không thể không gả chồng, thanh niên nam tử ưu tú như Cố Chiêu, thắp đèn cũng khó tìm được, cuộc sống của nữ nhi sau này như thế nào, cuối cùng vẫn phải xem tính cách và nhân phẩm của hôn phu.
Vì hạnh phúc của nữ nhi, dù sau này Chúc gia có bị chỉ trích là trèo cao, Chúc Bắc Hà cũng không có khả năng từ chối thẳng thừng vì thanh danh.
Vậy nên, ý của Chúc Bắc Hà, là có băn khoăn, nhưng không phải không thể suy xét.
Đã muốn suy xét, vậy không có vấn đề lớn.
Cố Liệt vẫn rất có tự tin về trình độ ưu tú của Thái tử nhà mình, dù Chúc Bắc Hà định gả thấp, có một Cố Chiêu đặt ở đây, Cố Liệt thật không tin Chúc Bắc Hà có thể coi trọng dưa vẹo táo nứt nhà khác.
Thế nên Cố Liệt cũng không vội, chỉ cười nói: “Thích hợp hay không, còn phải xem bản thân tụi nhỏ, con cháu đều có phúc của con cháu, Quả nhân không xen vào.
Ngày khác, Quả nhân để Cố Chiêu tới nhà bái phỏng, để chính nó nói chuyện với ngươi đi, Chúc đại ca ngươi tự mình đánh giá, nếu chướng mắt nó, cũng không sao.”
Hắn cố ý nói lời này như việc nhà, hơn nữa không có ý định cưỡng chế tứ hôn, lòng Chúc Bắc Hà yên ổn lại, cũng thật sự muốn xem ý của Thái tử như thế nào, vì thế lấy ra sức sống đùa giỡn trong quân năm xưa, cười đáp: “Bệ hạ quá khiêm tốn, Thái tử tới nhà, thần tất nhiên sẽ tiếp đãi thật tốt, tuyệt đối không làm khó hắn.”
Hai quân thần đều cười.
Cười xong, vẫn phải làm chính sự, Chúc Bắc Hà trở về Đại lý tự, Mục Liêm, Hình Bộ Thượng thư đều chờ ở đó.
Chúc Bắc Hà chắp tay với hai vị đồng liêu lâu năm: “Sự tình liên luỵ trọng đại, Bệ hạ chờ chúng ta tra ra kết quả, không nói nhiều lời nữa, chúng ta điều tra thôi.”
*
Điều tra vụ án này, nói phức tạp, cũng không có bao nhiêu phức tạp, nói không phức tạp, chỉ sợ những vị khách không lý do đến thăm Đại lý tự này đều không đồng ý.
Lại Bộ Thượng thư Trần Tham, là nhân tài từ Thục Châu, xem như đơn đả độc đấu ở trên triều đình, chính là vì đơn đả độc đấu, nên mới dưỡng thành thủ đoạn khéo léo linh hoạt đầy mình.
Mà khéo léo linh hoạt, cũng đồng nghĩa hai đầu đều ăn, hai đầu đều không dựa dẫm, kết quả không tính vào thế lực của ai hết.
Người xin tha cho hắn, đã ít lại càng ít, phần lớn là quan viên dưới chót xuất thân từ Thục Châu, bọn họ không tin Trần Tham thật sự cố ý không làm tròn trách nhiệm, vì tình đồng hương, đứng ra bênh vực Trần Tham.
Lại Bộ Hữu thị lang Tả Thành Lam, gã là người của Tả gia, còn vẫn luôn thể hiện hình tượng ôn tồn lễ độ trước mặt người khác, người xin cho gã nhiều hơn nhiều.
Ngay cả Địch Kỳ Dã, cũng nhận được thư của Tả Lãng viết.
Chỉ là, Tả Lãng cuối cùng vẫn là Tả Lãng thẳng thắn ngày xưa, trong thư, hắn nói trắng ra mình bị người nhà bắt viết, nếu Tả Thành Lam thật sự làm trái với quốc pháp, thì nên làm thế nào cứ làm thế đó, thỉnh sư phụ không cần bận tâm.
Đạo đài Hoài Nam Đạo Viên Phỉ, hắn khổ tâm luôn cúi lâu như thế, kết quả bênh vực hắn, lại là vài vị cùng trường khi đọc sách năm xưa, nhưng đó đều là những người không vào quan trường, lời nói không có bao nhiêu sức nặng.
Hoạ vô đơn chí nữa là, tăng lữ địa phương ở Hoài Nam, là dùng danh nghĩa lật lại bản án cho Viên Phỉ và “thiện tâm nương nương” để làm loạn.
Đám tăng lữ này làm loạn, còn không phải đánh đấm ồn ào bình thường, quả thực khiến người nghe hãi hùng.
Phải bắt đầu nói từ chùa Thạch Đầu mà vị đại phu nhân đánh chết người kia thích đến nhất.
Nghe nói địa phương Hoài Nam từng có một vị cao tăng đắc đạo, toạ hoá trên một tảng đá, để tưởng nhớ hắn, người đời sau đã xây một ngôi chùa Thạch Đầu ngay tại vị trí đó.
Truyền thuyết ngày xưa xa xôi, chùa Thạch Đầu nghe thanh tâm tu Phật, từ lâu đã lấp lánh ánh vàng kim, hương khói thịnh vượng, trong đó danh tác quyên hương khói quyên phật vàng nhiều nhất, chính là của vị đại phu nhân này.
Tăng lữ trong chùa Thạch Đầu, phần lớn là tới tìm nơi nương tựa.
Trong đó có một người biết cách làm khách hành hương vui vẻ nhất, pháp hiệu gọi là Hải Thông, trước kia là nông dân làm ruộng, tự nhận là được Phật pháp cảm hoá, mang theo toàn bộ gia sản, vào chùa Thạch Đầu quy y làm hoà thượng.
Tên Hải Thông này, theo đạo lý, chùa Thạch Đầu không nên nhận, y học Pháp pháp bất chính, trong lòng lệ khí rất nặng, tự nhận là đệ tử thân truyền của Phật Tổ, lại hướng tới chuyện xưng vương xưng bá, tốt nhất là có thể học được thần thông, đạp hết những kẻ trước kia khinh thường mình xuống dưới chân, hoàn toàn đi ngược lại với Phật pháp từ bi.
Nhưng ông từ trong chùa Thạch Đầu nhìn thấy tiền sáng mắt, đã nhận lấy một ma đầu tai hoạ như vậy.
Vào chùa Thạch Đầu, mỗi ngày ăn chay niệm phật, có lẽ nên tỉnh ngộ hướng thiện, nhưng hoà thượng Hải Thông lại càng mê muội hơn với thần đạo chí dị, xuyên tạc hết thảy Phật pháp dẫn dắt con người hướng thiện theo ý của mình.
Hải Thông lén phá rất nhiều giới luật, thậm chí tự dùng bài của mình đi mời chào tín đồ, y trời sinh đã giỏi phân biệt những kẻ có tâm tính ác độc, cũng giỏi mê hoặc những người đã chịu đủ xa lánh, cho nên trăm thử trăm linh, trong đó người thành tín nhất, chính là vị đại phu nhân này.
Đại phu nhân tiêu tiền cho Hải Thông như nước, chùa Thạch Đầu dĩ nhiên chẳng quan tâm tới chuyện của bọn họ.
Đến khi gièm pha đại phu nhân đánh chết cô dâu vô tội bại lộ, chùa Thạch Đầu mời phát hiện đã nuôi thành hoạ lớn, lập tức trở mặt, muốn trục xuất Hải Thông khỏi chùa Thạch Đầu.
Hải Thông lại cười ha ha, ngang tàng nói: “Đây là cơ hội cho nghiệp lớn của Hải Thông ta!”
Y dẫn dắt tin chúng bình thường vẫn tôn thờ y, gióng trống khua chiêng muốn đi kinh thành, bịa đặt một câu chuyện quan phủ hãm hại Viên Phỉ, hãm hại “thiện tâm nương nương”, hãm hại Phật pháp, tuyên truyền cho dân chúng trên đường.
Những bá tánh đang sống hạnh phúc bình yên, tự nhiên sẽ không quan tâm đến y, nhưng những kẻ vô lại thôn quê ăn không ngồi rồi lại chất chứa căm hận, những thôn phụ thiếu niên ngu muội ngây thơ, đầu óc gàn bướng, bị cái lưỡi uốn ba tấc của y thuyết phục một hồi, vậy mà cũng gia nhập nửa đường.
Khi Đạo đài Hoài Nam Đạo tân nhiệm phát hiện sự tình không ổn, tín đồ dưới tay Hải Thông đã lên tới hai ba trăm người.
Thậm chí phân công rõ ràng, hầu hạ “minh quang phúc sử” Hải Thông này đến tựa như thần phật.
Hải Thông phong “thiện tâm nương nương” làm chính cung, ngoài ra hậu cung có hơn mười vị nương nương, thủ hạ còn có các võ tướng văn thần như “địa kiếm tướng quân”, “thiên tinh đại thần”.
Đám người này đi trên đường, có chuyên gia thổi sáo thổi sanh, hàng người đi theo sau kiệu lớn của Hải Thông, năm bước quỳ một lần, trong miệng hô to các loại khẩu hiệu “Hải Thông đại sư, từ bi phổ độ”, “Tu Phật không khổ, Hải Thông thăng tiên”, náo nhiệt hơn cả gánh hát.
Hấp dẫn dân chúng vây xem, người xem nhiều, người bị lừa cũng ngày một nhiều hơn.
Đạo đài Hoài Nam Đạo tân nhiệm biết việc này cần phải xử lý quyết đoán, hắn cũng là người có năng lực, nhanh chóng quyết định thỉnh Đô đốc phủ Thanh Châu điều binh, một lưới bắt hết đám người này.
Những người ở vòng ngoài nhập diễn không sâu, rốt cuộc chỉ ngu muội chứ không ngu dại, nhìn thấy quan binh lập tức kêu cha gọi mẹ đầu hàng.
Những kẻ ở trung tâm bị Hải Thông mê hoặc năm đường bảy ngả, đặc biệt là mấy “nương nương”, “tướng quân”, “đại thần”, để yểm hộ Hải Thông bỏ trốn, thậm chí còn muốn cứng đối cứng với quan binh, giơ cuốc lên chém vào đầu người khác, trong mắt không có chút nhân tính nào.
Kết quả cuối cùng xử lý xong, dân chúng lạc đường toàn bộ sa lưới, duy độc lọt một Hải Thông.
Đạo đài Hoài Nam Đạo tân nhiệm trình người và vụ án lên nha môn Tri châu Thanh Châu, Tri châu Thanh Châu vốn đã vì Viên Phỉ nịnh bợ bậy bạ mà sợ bị liên luỵ, đang cuống cuồng thượng hoả, lập tức liên thanh sai người nhanh chóng truy nã, lùng bắt trên dướp khắp khu vực Thanh Châu.
Hải Thông cũng không chạy ra ngoài, y theo đường núi trở về Hoài Nam, thậm chí dựa vào tiếp ứng của tín đồ, trà trộn vào nhà tù Hoài Nam Đạo.
Hải Thông chặt sống đầu của “thiện tâm nương nương” kia, lột da thịt, còn lại một cái sọ đầm đìa máu tươi, nói là Phật Tổ hiển linh, biết “thiện tâm nương nương” oan khuất, điểm hoá “thiện tâm nương nương” ở trong ngục, biến thành huyết xá lợi.
Y dùng huyết xá lợi này mời chào tín đồ còn dư lại, khai sáng “Thông Thiên Phật Ý Giáo”, làm tín đồ dán bảng nhập giáo thành tiên ở các nơi trong Hoài Nam, dẫn một nhóm người, trốn vào núi sâu rừng già.
Tai hoạ yêu tà bậc này, lại gióng trống khua chiêng chạy trốn ngay dưới mí mắt, thậm chí có khả năng Đông Sơn tái khởi bất cứ lúc nào, không nói tới kẻ này đến cùng làm thế nào lừa được lòng tin của nhiều bá tánh đến vậy, chỉ nói nhân viên tầng dưới cùng của nha môn Hoài Nam Đạo đã lẫn vào bao nhiêu tín đồ của Hải Thông, chỉ là nghĩ thôi, đã khiến Đạo đài Hoài Nam Đạo sợ hãi quá chừng.
Hôm nay chỉ là vào tù hành hung, lần sau, còn không phải lấy mạng nhỏ của hắn? Đạo đài Hoài Nam Đạo suýt nữa bị doạ đến từ quan.
Vì thế, chờ tin tức lần lượt báo cáo qua các tầng lên đến bàn Cố Liệt, Cố Liệt đều phải bị đám người này giận cười.
Mượn danh Phật đạo yêu ngôn hoặc chúng, cũng không tính là chuyện gì mới mẻ, nhưng ra một vụ án mạng còn chưa đủ, thậm chí để xảy ra thêm vụ thứ hai ngay dưới mí mắt, hơn nữa án mạng thứ hai còn là dùng thủ đoạn ác độc máu tanh như vậy.
Chết không phải người tốt, vậy cũng thôi, vấn đề là loại huyết án kinh dị này, chẳng những không áp tin tức xuống, còn để mặc dân gian loan truyền ồn áo huyên náo, biến tướng khiến cho dân chúng tò mò về kẻ Hải Thông này, tương đương tặng không nguyên liệu thần hoá bản thân cho y.
Những người này, coi giang sơn Đại Sở là trò đùa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...