“ Nếu mà ngươi ngất xỉu, bổn cẩu sẽ ăn thịt ngươi.”
Tiểu cẩu ngồi trên giường, ánh mắt lập loè nhìn Trần Thiên Nam, hé cái miệng toàn răng nhọn ra nói.
Trần Thiên Nam lồm cồm bò từ dưới đất dậy, mắt vẫn mở trợn trắng dã mà nhìn Tiểu Vàng.
“ Tiểu Vàng ngươi là yêu thú ?”
Tiểu cẩu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, cái chân trước đưa lên đầu vuốt vuốt lông cẩu trên đầu, tiêu sái nói.
“ Hừ, ta là một con tiên cẩu, mấy con vật nhỏ đừng có đem ra so sánh với bổn cẩu.”
Trần Thiên Nam không khép được miệng lại, không ngờ lần đó ra bên ngoài Thăng Long Thành, hắn lại rước phải một con yêu cẩu, may mà đến giờ hắn vẫn chưa bị con yêu cẩu này ăn thịt.
“ Cứu ,có ai không cứu ta, ở đây có một con cẩu yêu.”
Vừa la Trần Thiên Nam vừa chạy ra bên ngoài, nhưng vừa mới chạm tay cửa thì cả người bị một hấp lực không thể chống cự kéo lại, rơi xuống trên giường ngay chỗ tiểu cẩu.
“ Cẩu ca, ta còn mẹ già con thơ, cẩu ca đừng có ăn thịt ta được không, tha cho ta đi mà.”
“ Im miệng cho ta.”
Tiểu cẩu trợn mắt cẩu lên quát một tiếng, Trần Thiên Nam lập tức ngậm miệng lại, trong lòng đang hối hận không thôi, vì chút lòng thương hại mà lại nhặt về một con yêu cẩu, bây giờ thì sắp chui vào bụng cẩu chơi một hồi.
“ Yên tâm đi Tiểu Nam, ta không ăn cái loại như ngươi đâu, ta còn phải cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng nữa.”
Trần Thiên Nam vẫn bán tín bán nghi nhìn tiểu cẩu, một lúc giường như cảm thấy mặt cẩu có chút gì đó khiến cho hắn tin tưởng mới dần dần bình tĩnh lại, liền tò mò hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“ Vậy ngươi là một con yêu cẩu hay sao ?”
Tiểu cẩu liếc ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ, lắc đầu nói.
“ Không không, bản cẩu là một con tiên cẩu, mấy con vậy nhỏ đừng đem ra so sánh với ta.”
“ Tiên Cẩu ? Vậy ngươi tại sao lại ở đây ?”
Trần Thiên Nam liền nghi ngờ hỏi, tiểu cẩu vẻ mặt hiện lên vẻ đau thương, đôi mắt hiện lên một vẻ tang thương năm tháng như nhớ lại chuyện gì khiến nó rất buồn, một lúc lâu mới nhìn qua Trần Thiên Nam nói.
“ Nói cho ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi nên quan tâm đến vấn đề của bản thân thì hơn.”
Trần Thiên Nam ngẩn ra, vấn đề của hắn, đúng rồi hắn không hề cảm nhận được linh khí thiên địa, trong khi tất cả người khác đã cảm khí được, hình như lúc trước tiểu cẩu có nói là hắn không có Linh Căn thì phải, nhưng không phải là hắn có Trung Phẩm Mộc Linh Căn hay sao.
“ Tiểu Vàng, ngươi nói ta không có Linh Căn, nhưng không phải lúc kiểm tra ở cột tư chất ta đã có Linh Căn.”
Tiểu cẩu nở một nụ cười quái dị, nhìn Trần Thiên Nam, mắt cẩu loé lên.
“ Là bổn cẩu dở chút thủ đoạn nhỏ, chứ thật chất tiểu tử nhà ngươi không hề có Linh Căn.”
Trần Thiên Nam chính thức suy sụp, thì ra là tiểu cẩu dở trò, bảo sao lần khảo hạch Linh Căn của hắn lại quỷ dị như vậy, nhưng sau đó đột nhiên linh quang trong đầu loé lên, tiểu cẩu dở thủ đoạn, vậy ngay cả tông chủ và các trưởng lão trên đài cũng không hề phát hiện, vậy tiểu cẩu nhất định không thể nào đơn giản được, Trần Thiên Nam ánh mắt đảo đảo, sau đó vẻ mặt hiện lên nịnh nọt nói.
“ A Cẩu ca, vậy cẩu ca nhất định là còn lợi hại hơn cả tông chủ, và mấy vị trưởng lão, cẩu ca thương cho số phận bi thương của ta mà giúp đỡ có được hay không ?”
Tiểu cẩu tròng mắt khẽ đảo đảo, tiểu tử Trần Thiên Nam quả nhiên là một kẻ thông minh, lại biết bổn cẩu lợi hại mà nịnh nọt, tốt cho một tiểu tử tinh ranh.
— QUẢNG CÁO —
“ Ngươi phải biết ở tu chân giới không có Linh Căn đồng nghĩa với việc không thể nào tu luyện, đây là điều mà được tất cả công nhận hàng trăm vạn năm nay.”
Trần Thiên Nam mặt ỉu xìu xuống, vậy là giấc mộng bay lượn trên bầu trời rộng lớn của hắn không phải sẽ tan tành hay sao.
“ Tuy nhiên, nếu ngươi nhận làm tiểu đệ của ta, thì bổn cẩu nhất định sẽ giúp ngươi tu luyện.”
Thấy Trần Thiên Nam ỉu xìu, tiểu cẩu quyết định tung mồi câu ra.
Trần Thiên Nam nghe xong thì như lấy lại được sức sống, vẻ mặt cười toe toét đứng dậy dơ tay bóp bờ vai của tiểu cẩu.
“ Cẩu ca ,vậy xin nhận ta làm tiểu đệ, ta nguyện đi theo cẩu ca tung hoành thiên hạ.”
Tiểu cẩu há chiếc mồn toàn răng ra cười một điệu cười đặc trưng của cẩu, Trần Thiên Nam cũng mở miệng cười, một người một cẩu cười khùng khục trong phòng.
“ Được, hôm nay bổn cẩu nhận một tiểu đệ như ngươi.”
Tiểu cẩu lộ vẻ mặt cẩu hài lòng lên tiếng, Trần Thiên Nam vẻ mặt nhăn nhó khó coi, nhưng sau đó cũng liền vui vẻ trở lại, đi theo một con cẩu tuy là nghe có chút mất mặt, nhưng ôm chân của một cường cẩu thì không ít kẻ cũng muốn ôm, hắn không ngần ngại.
“ Vậy cẩu ca có phải nên truyền cho ta một công pháp bá đạo hay không ?”
Tiểu cẩu hưởng thụ xoa bóp của Trần Thiên Nam hai mắt lim dim, khoé miệng khẽ nhếch lên nói.
“ Vậy ngươi muốn thần công Thiên Cẩu Hú, hay Cẩu Cắn Người ?”
Nghe đến hai cái tên công pháp mà tiểu cẩu nói, Trần Thiên Nam vẻ mặt hiện quái dị, trong đầu tượng tượng ra hình ảnh, hắn tiêu sái giang rộng cả bốn chi ra chống trên đất, ngửa cổ lên trời hú một tràng dài “ À Húuuuuu…” rồi địch nhân ở bốn phía ôm đầu mà lăn lộn, nghĩ tới đó thôi Trần Thiên Nam đen cả mặt lại, hắn đường đường là một nam tử hán đại trượng phu không thể nào làm mấy cái chuyện mất mặt ấy được.
“ Ta là người không phù hợp với mấy thứ thần công đó của cẩu ca.”
— QUẢNG CÁO —
Tiểu cẩu suy tư một hồi rồi gật đầu, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“ Ngươi với một cố nhân của ta giống nhau, đều là người không có Linh Căn, vậy thì ta sẽ truyền cho ngươi Thôn Thiên Huyền Công, một môn công pháp cướp đoạt cả thiên địa.”
Trần Thiên Nam vui vẻ gật đầu, tiểu cẩu không biết móc một miếng ngọc giản màu đỏ máu từ đâu ra ném cho Trần Thiên Nam.
“ Cầm lấy, học thuộc đi, sau 4 canh giờ nó sẽ biến mất, nắm chắc lấy.”
Cầm lấy miếng ngọc giản, Trần Thiên Nam kích động, lập tức nằm xuống đặt miếng ngọc giản lên chán, nhắm mắt lại bắt đầu nghiên cứu học tập Thôn Thiên Huyền Công, chỉ có 4 canh giờ để học thuộc lòng khiến áp lực của Trần Thiên Nam lớn hơn.
Tiểu cẩu liếc mắt nhìn qua Trần Thiên Nam, lặng lẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn lên trần nhà thất thần…
Ba canh giờ sau Trần Thiên Nam mở mắt, trong ánh mắt bắn ra hai đạo tinh quang lập loè.
Tiểu cẩu khẽ nhếch miệng cẩu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
“ Cẩu ca, ta nhớ hết rồi.”
Vừa dứt lời miếng ngọc giản trong tay hoá thành những đốm sáng đỏ biến mất trong không khí.
Tiểu cẩu nằm dài trên giường, hai chân sau vắt chéo, hai chân trước gác ra sau đầu rung rung người bộ dạng lười biếng lên tiếng.
“ Bắt đầu tu luyện đi, khi nào ngươi cảm khí thành thục, tu luyện thêm cái thứ gì mà Bắc Minh Huyền Công của ngươi lấy được mấy hôm trước nữa, tránh cho việc bị người ta nhận ra điểm bất thường.
Ừ ngươi cứ gọi ta là Tiểu Vàng đi, còn Cẩu Ca đừng gọi nữa, ngươi làm ta dẫy lên kí ức bi thương rồi, hazzz.”
Trần Thiên Nam cũng chỉ biết gật đầu, xong xuôi ngồi ngay ngắn bắt đầu tu luyện, khẽ niệm những câu khẩu quyết của Thôn Thiên Huyền Công trong đầu, chỉ sau vài hơi thở Trần Thiên Nam đã cảm giác xung quanh có những hạt nhỏ li ti, Trần Thiên Nam liền cực kì vui vẻ, Thôn Thiên Huyền Công quả nhiên bá đạo, chỉ trong vài hơi thở mà hắn đã cảm nhận được linh khí thiên địa, lát nữa phải hỏi Cẩu Ca một tiếng, à là Tiểu Vàng một tiếng xem cấp bậc của công pháp này là gì, quả nhiên là một công pháp lợi hại.
Sau đó vận công pháp bắt đầu hấp thu những tia linh khí đầu tiên vào cơ thể, một cảm giác thoải mái nói không nên lời lan toả khắp cơ thể Trần Thiên Nam, khiến hắn không nhịn nổi mà hé miệng rên rỉ một tiếng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...