Đôi mắt sâu thẳm của Thi Minh không khỏi càng thêm hun hút.
Rõ ràng anh có hơi bất an, cứ muốn đưa tay và trong túi móc ra điếu thuốc, kết quả phát hiện thuốc bị rơi ở trên xe, nên dẫu ngại ngùng cũng làm như không có việc gì mà đặt tay trở vào trong túi.
Anh nghiêm mặt, sau đó nói một câu: “Vớ vẩn!”
Ngôn Tiêu cúi đầu xuống, cô cảm thấy ưu thế của bản thân so với Đào Tinh Úy không có gì khác biệt, duy chỉ có ngoại hình nổi bật hơn một chút.
Cô nghe lời quở mắng của Thi Minh, cũng có chút buồn bã, dần dần lấy hơi từ lồ ng ngực thở ra một hơi nhưng vẫn cảm thấy buồn, thì lật đật chạy vào phòng ngủ của mình.
“Anh ngồi đây một chút, em vào trong thay đồ đã……”
Thi Minh thấy bản thân chỉ nói một câu lại có thể dọa cho cô chạy rồi, trong lòng cũng rất khó chịu.
Bây giờ con gái bên ngoài thật là yếu đuối, hơi nắm nặng một chút cũng không được, đến cả giọng điệu khi nói chuyện nặng một chút cũng không xong, đều phải nâng các cô ở trong lòng bàn tay dỗ dành mới coi như qua chuyện.
Ngôn Tiêu chính là một điển hình.
Phiền phức.
Thi Minh chống hai tay ở trên đầu gối, im lặng ngồi yên đó một lúc, lấy làm buồn bực thì nhìn thấy trên bàn trà còn đặt quyển sổ đăng ký kết hôn, được đặt xen lẫn trong đống tạp chí.
“Giấy chứng nhận kết hôn cũng bỏ lung tung được.”
Anh mắng một câu, mày nhíu lại rồi duỗi tay ra lấy, vừa mở ra thì chính là ảnh chụp của anh và Ngôn Tiêu.
Hôm đó sau khi lãnh xong giấy chứng nhận, kỳ thật anh cũng bỏ bừa vào trong ngăn kéo, chưa từng xem kỹ bao giờ.
Gương mặt của anh ở trên hình chụp, Ngôn Tiêu thì nghiêng đầu dựa lên vai anh, cười rất ngọt ngào.
Khi đó anh cũng không để ý bức ảnh trên giấy chứng nhận này.
Cô gái ở trên bức ảnh này xác thật vẫn khá xinh đẹp: Mũi nhỏ mắt to, lúc cười lên thì có lúm đồng tiền.
Không hổ là minh tinh, xinh đẹp khiến người ta yêu thích.
Anh chăm chú nhìn giấy chứng nhận đó một lúc, lại cảm thấy quyển sổ chứng nhận trên tay nặng ngàn cân, tim của anh cũng theo đó nặng đi mấy phần.
Anh với Ngôn Tiêu kết hôn tính ra cũng có một tháng lẻ năm ngày rồi, nhưng số lần thấy mặt nhau, cộng thêm lần này, tổng cộng chỉ có ba lần.
Giữa những người bình thường sẽ có ngôn ngữ giao lưu thân thể với nhau, còn hai người gần như không có tiếp xúc nhiều, ngay cả tay cũng chưa chân chính nắm qua lần nào.
Đã thành vợ chồng trên danh nghĩa với nhau rồi, nếu thật sự định bỏ qua chuyện trước kia, sống yên ổn với cô nửa đời còn lại, đề nghị vừa rồi của cô cũng không hẳn là không hợp lý.
……
Nhưng Thi Minh càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Chính tại lúc này, Ngôn Tiêu thay xong bộ đồ ngủ tay dài quần dài, dụi dụi mắt đi từ trong phòng mình ra.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thi Minh.
Thi Minh chưa nói câu nào, mắt của cô không hiểu sao lại bắt đầu đỏ lên, giữa tiếng hít thở còn xen lẫn tiếng nghẹn ngào.
Thi Minh: “……”
Khóc nhè thật rồi.
Bây giờ ngay cả nhìn cũng nhìn không được.
Vừa nhìn thì giống như đang bắt nạt cô vậy.
Anh dứt khoát nghiêng tầm mắt qua, xoa cổ đi theo cô vào nhà vệ sinh.
Ngôn Tiêu thấy anh cũng đến, cố gắng nín khóc, mỉm cười với anh: “Làm sao vậy? Em đang định đánh răng đây.”
Thế này so với khóc còn khó coi hơn.
Anh nhìn cô nhiều thêm mấy lần, chỉ sợ nước mắt của cô nhịn không được chảy ào ra hết.
Thi Minh càng thêm phiền lòng, trực tiếp ép hỏi: “Anh bắt nạt em rồi?”
Vốn không hỏi còn tốt, vừa hỏi cậu này, Ngôn Tiêu thật sự khóc ra tiếng.
Nước mắt từng hạt từng hạt lớn bằng hạt đậu, từ trong hốc mắt rơi xuống, giống như chuỗi châu ngọc rơi hết vào trong bồn rửa mặt.
Thế này hình như anh bắt nạt thật.
Thi Minh: …………
“Em khóc cái gì? Khóc có tác dụng gì.”
Bình thường anh vừa thấy đội viên khóc thì phát hỏa, cho dù là Đào Tinh Úy khóc ở trước mặt anh, anh đều hận không thể xách cô lên đánh cho một trận.
Không ngờ anh nói như vậy, tiếng khóc của Ngôn Tiêu càng to hơn.
Tay chân luống xuống.
Cô nức nở rất lâu, giọng nói vẫn nhỏ như lúc bình thường, vừa nói cơ thể vừa run rẩy: “Em…… em không sao…… Anh, anh không có bắt nạt em, chính em đột nhiên…… đột nhiên có chút muốn khóc, không có liên quan đến anh, anh không cần, không cần lo lắng cho em……”
Tưởng chừng như là muốn mạng già của Thi Minh anh rồi!
Anh chống eo nhìn trần nhà, trái không được phải không xong, chỉ còn nước thở một hơi thật dài.
Ngôn Tiêu vừa khóc vừa đánh răng, nước mắt và bọt kem đánh răng hòa lẫn vào nhau.
Thi Minh ở trong phòng đi quanh quẩn hết mấy vòng, nghĩ muốn xuống lầu mua thuốc lá nhưng nghe thấy tiếng khóc thút tha thút thích đó ở sau lưng, hiện muốn rời khỏi mà chân không nhấc đi được.
Thế là cuối cùng, vẫn lượn trở về bên cạnh cô.
“Phục em luôn rồi. Em cứ nói đi, làm thế nào em mới thôi khóc cho anh?”
Ngôn Tiêu phải tốn mười phút mới vừa khóc vừa đánh ra xong, lúc này đang bắt đầu định tẩy trang rửa mặt.
Cô nghe thấy câu này, ngẩn người một lúc, nức nở hai tiếng, sau khi miễn cưỡng nín khóc, sau đó cúi đầu dùng khăn lông nóng đi rửa mặt, hít hít mũi, nói: “Em không sao……”
“Em như vậy còn bảo là không sao? Diễn xuất quá tệ, anh thấy bản lĩnh em mở to mắt nói dối ngược lại giỏi hơn!”
Thi Minh tức đến mức cổ họng sắp bốc khói.
Hơn phân nửa là giận chính mình.
Ngôn Tiêu tẩy trang xong không còn lớp trang điểm đó nữa, ngược lại trông càng mộc mạc trắng trong, chỉ có đôi mắt đó vẫn còn hơi sưng đỏ, nhìn là biết ngay vẫn còn oán giận trong lòng.
Nửa ngày sau, cô đành phải thốt ra lời thật lòng: “Em chỉ cảm thấy, anh chán ghét em……. Cho nên em mới hơi tủi.”
Lúc này Thi Minh vì bị chọc tức mà đâm ra cười.
“Anh chán ghét em?”
Miệng anh tuy hay chê động tác của cô quá chậm, hình như cũng không có nói chán ghét cô điều gì.
Lại nói anh là một tên đàn ông th ô tục, có lí nào đi ghét một nữ minh tinh.
Cho dù không có cảm giác với cô, thì cũng không đến mức nói ra hai chữ “chán ghét” này.
Nhưng mà Thi Minh vừa nghe hiểu rõ nguyên nhân thì thở phào một hơi.
Anh cho rằng mâu thuẫn giữa người với người phàm là chịu nói ra, trò chuyện nhiều hơn, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Cho nên anh luôn nghĩ không ra những bộ phim tình cảm dài tập kia có thể lôi lôi kéo kéo quay hơn trăm tập, rốt cuộc có vướng mắc gì không làm rõ được.
Thế là giây tiếp theo anh lập tức nói trắng ra với Ngôn Tiêu: “Anh không có ghét em.”
Ngôn Tiêu nghe anh nói vậy, cúi đầu lấy khăn lông lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.
Biểu tình nhỏ đó của cô, hình như vẫn không tin tưởng lắm.
Thi Minh bất lực thở ra một hơi, nâng tay cao hơn một chút, ra lệnh: “Tay của em, đưa qua đây.”
Ngôn Tiêu ngẩn người, không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, đặt vào bàn tay chai sạn thô sần của anh.
Thi Minh mở rộng năm ngón tay rồi dần dần thu lại, bao chặt bàn tay của cô.
Ngôn Tiêu vẫn không hiểu anh đây là muốn làm gì, chỉ đơn thuần cảm thấy tay anh tuy thô to nhưng lại rất ấm áp, chỉ cần được anh nắm chặt thì không muốn rút ra nữa.
Thi Minh ho một tiếng, nghiêm mặt giải thích với cô: “Đây là bước đầu tiên, tối hôm nay cứ vậy trước đi. Còn những chuyện khác, vẫn nên từ từ tới.”
Lúc này Ngôn Tiêu mới biết anh muốn túm chặt tay của mình là có ý gì.
Là nắm tay.
Bước đầu tiên khi yêu, là nắm tay.
Có lẽ Thi Minh cảm thấy “yêu cơ thể mình trước” vẫn là quá nhanh, cho nên trước tiên cứ nắm tay trước, rất ý nghĩa.
Cô không ngờ trong lòng người đàn ông trông cao lớn cẩu thả thế này, lại tồn tại suy nghĩ ngây thơ như vậy.
Cho dù bình thường cô rất ngoan ngoãn, cũng không làm loạn với người ta. Nhưng đối với chồng của mình, cô nghĩ sao cũng muốn làm một chút chuyện gì đó hơn cả chuyện nắm tay.
Ngôn Tiêu hết khóc lại cười, nước mắt ở khóe mắt còn chưa không thì đã biến thành ý cười.
Cô đi từng bước nhỏ, lúc đến trước mặt anh thì đột nhiên nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
“Đây xem như là bước thứ hai, anh xem, thật ra không có khó khăn như trong tưởng tượng…… Hơn nữa cũng không cần chuẩn bị nhiều.”
Nói thì dễ, nhưng trên mặt Ngôn Tiêu đã nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ cúi đầu xuống.
Đầu của Thi Minh trống rỗng hết nửa giây.
Trong trí nhớ lần đầu tiên có con gái hôn anh, hình như là lúc còn học mẫu giáo.
Đợi khi anh phản ứng lại, anh thờ ơ đáp một tiếng, đôi tay đút vào trong túi quần một cách không tự nhiên, tầm mắt dời khỏi gương mặt đỏ ửng của Ngôn Tiêu.
Ngôn Tiêu tạm thời kiềm chế được nỗi xấu hổ và kích động, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt vẫn còn sưng như vậy nhưng trong mắt lại lóe lên một môi sao nhỏ, không ngừng cọ mũi chân, hình như là đang mong đợi điều gì.
Sau bước thứ hai, có lẽ chính là bước thứ ba rồi……
Thi Minh im lặng không nói, lòng nghĩ con gái người ta đã chủ động hôn anh rồi.
Mà anh chỉ đơn giản nắm tay như vậy, hình như hơi không thể nào nói nổi.
Thế là anh ho một cái, kéo Ngôn tiêu vào lòng mình, dùng bàn tay cứng nhắc nắm chặt cằm cô, nhắm mắt lại rồi hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Ngôn Tiêu tuy bị kinh ngạc nhưng cũng rất phối hợp, anh có thể cảm giác được cô xác thực đang cố hết sức muốn kéo gần quan hệ vợ chồng của hai người……
Anh không có kinh nghiệm hôn môi, Ngôn Tiêu còn tốt hơn anh một chút, dần dần mọi việc lại do cô chủ đạo, anh bắt trước theo động tác của cô……
Vốn cho rằng nụ hôn này chỉ duy trì trong nửa giây thì xong.
Nhưng sau khi Thi Minh nhanh chóng nắm vững kỹ thuật hôn thì không muốn buông nữa.
Hết cách rồi, anh học gì cũng rất nhanh.
Năm phút trôi qua rồi……
Ngôn Tiêu bắt đầu thở hổn hển, sau đó khẽ đẩy anh ra, cắn môi hỏi: “Anh…… cảm thấy thế nào?”
Thi Minh thất thần, đầu váng mắt hoa, cảm thấy “bước thứ ba” này làm hình như tốt quá mức rồi.
Nhưng mà mềm thì vẫn mềm thật, từ eo đến môi.
“Ừm, khá tốt……”
Trái cổ anh hơi trượt lên trượt xuống, giơ ngón cái lau khóe miệng, cảm thấy còn có vị ngọt còn xót lại.
Anh lại nhìn đôi môi hồng bị hôn đến sưng của Ngon tiêu, trong lòng thầm mắng mình một tiếng “khốn nạn”.
Còn Ngôn Tiêu chỉ cười: “Em cũng cảm thấy khá tốt.”
Thiếu oxi quá mức, lúc này Thi Minh đường còn hơi không muốn vững, anh không sợ trời không sợ đất sống đến ba mươi tuổi, lần đầu trong đời cảm nhận loại cảm giác này, ở trước mặt Ngôn Tiêu vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.
Anh đi đến phòng khách đổi giày, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, buổi tối anh vẫn nên đi trước, ngày mai phải dậy sớm dẫn đội. Em cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ngôn Tiêu biết cản không được anh, chỉ mang một đôi dép lê đi đến cửa, muốn tiễn anh đi.
Thi Minh quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Đến đây thôi, em mặc ít như vậy đừng để bị cảm lạnh, đừng đưa nữa.”
“Ờ, được…… Vậy anh đi đường cẩn thận. Lần sau anh có thời gian, gọi điện nói cho em một tiếng, em có thể nhắc quản lý của em sắp xếp thời gian……”
Cô càng nói càng cảm thấy ngại ngùng.
Sắp xếp thời gian, đặc biệt vì muốn bồi dưỡng tình cảm và tình thú của vợ chồng.
Chỉ một buổi tối bọn họ đã nhanh chóng thực hiện bước thứ nhất là nắm tay, bước thứ hai là hôn mặt, bước thứ ba là hôn môi, vậy tiếp theo bước thứ tư có lẽ chính là…….
Ngôn Tiêu vừa nghĩ đến đây, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Thi Minh hoàn toàn không đoán được tâm tư nhỏ của cô lúc này. Nhưng giây tiếp theo, lại không thể từ chối cô mà “ừ” một tiếng.
“Lần sau gặp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...