Đào Tinh Úy đang trốn trong chăn chậm rì rì mặc nội y vào, lúc này Tần Thận đã từ bên ngoài trở lại rồi.
Trong mười phút ra ngoài, cảm xúc của Tần Thận giống như không hề bị đứt đoạn, mặt mày rũ xuống, đi nhanh đến bên giường, cởi bỏ áo ngủ cô khó khăn lắm cô mới mặc được.
“Này, anh trai……”
Cô mở to mắt nhìn chiếc áo ngủ hai dây bị anh ném vào trong góc cách đó năm mét.
“Không cần cái này, vướng víu.”
Anh tháo kính xuống, nằm xấp người xuống đi đến hôn cô.
Cô cũng ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng hỏi: “Anh trai, anh đi làm gì thế, nhanh như vậy đã trở lại rồi?’
“Nhanh?”
Tần Thận khẽ cười một tiếng, lập tức đặt đống đồ mới mua để ở trên đầu giường.
“Ngược lại anh cảm thấy quá chậm đấy.”
Đào Tinh Úy bị anh hôn, duỗi ta lấy một hộp đồ anh mới mua xem, rất là tò mò.
Mắt cô nhìn miệng đọc ra tiếng: “Mềm mại, siêu mỏng như không có cảm giác…… Đây là cái gì?”
Cảm thấy giống một hộp socola.
Sự hiểu biết của cô về chuyện này có hạn, nhưng khi đọc đến phía sau, thì bỗng hiểu ra đây không phải là kẹo ngọt gì, mà là……
Anh thở hổn hển, vừa khẽ hôn, vừa giải thích: “Đã đồng ý với em rồi, trước khi em giải nghệ chúng ta tạm không có con, cho nên phải làm tốt biện pháp bảo vệ.”
Đào Tinh Úy trừng to mắt, không hiểu sao bắt đầu căng thẳng nói không nên lời, không biết nên nói gì mới phải.
Cô còn ngây thơ cho rằng ý của tạm không có con chính là, không làm nữa……
Nhưng cô xém chút đã quên còn có phương pháp tránh thai này.
Cô có thể cảm nhận được Tần Thận rất hy vọng có một đứa con.
Nhưng trước đó Tần Thận đã từng đảm bảo với cô, trước khi cô giải nghệ, là không có con.
Bởi vì một vận động viên sau khi sinh nở, thể chất sẽ hạ thấp đến mức độ lớn, cũng không còn tinh lực để tiếp tục huấn luyện với cường độ cao, một khi có thai, là đồng nghĩa với việc kết thúc sớm cuộc đời sự nghiệp.
“Khoang đã khoang đã, em, em em còn chưa chuẩn bị xong!”
Cô bắt đầu căng thẳng, chỉ biết nói bản thân chưa chuẩn bị xong.
Tần Thận lại cong môi mỉm cười, “Có một số việc có thể đợi, nhưng còn một số việc thì không đợi được.”
Trong đầu Đào Tinh Úy lúc này giống như một vũng hồ nhão.
Anh không nói “lại đợi”, mà trực tiếp che kín môi cô lại.
…….
Chuyện của đêm hôm đó do uống rượu say mơ hồ hành sự nên Đào Tinh Úy chỉ có đau xót sau khi tỉnh dậy, không hề chân chính cảm nhận được thể lực của bác sĩ khoa xương về phương diện này.
Cả một buổi tối, cô hoàn toàn từ trạng thái tỉnh táo bị anh giày vò rơi vào mơ hồ, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ không yên.
Lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại.
Quán quân quyền anh cũng chống đỡ không nổi anh tiêu hao như vậy.
“Anh trai, em mệt rồi……”
Cô thấp giọng cầu xin, giọng nói khàn khàn.
Anh hơi đau lòng, không dễ gì buông cô ra, đến nửa đêm nhân lúc cô không chú ý lại đến thêm một lần khóa chặt cô đến từ phía sau.
Đào Tinh Úy mềm nhũn cả người, hoàn toàn ngăn cản không được.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ngay cả trong ánh nắng ban mai vẫn còn thoang thoảng mùi hương quyến rũ.
Mắt của Đào Tinh Úy mở không muốn ra, nghe thấy người bên cạnh gọi mình, lật người một cái, chui vào lòng anh tiếp tục ngủ.
Trên người hai người không mảnh vải che thân, dán chặt vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được xúc cảm dính dấp của mồ hôi đổ trên da thịt, dây dưa không dứt.
Cô dán sát vào người anh, phát hiện trái tim của mình cũng đập nhanh liên hồi.
Được một lúc, lại nghe thấy tiếng chuông báo thức trong điện thoại của mình vang lên, lúc này Đào Tinh Úy đã tỉnh táo được một nửa.
Cô dụi dụi mắt, hỏi người bên cạnh: “Hôm nay anh không đi làm sao……”
“Tối qua đã xin nghỉ phép vì muốn ở cùng em? Quên rồi?”
Giọng nói của anh chui vào trong tai cô.
Cô rụt cổ bật cười: “Đúng nhỉ, tối qua quá mệt rồi, trí nhớ không được tốt lắm……”
Tần Thận ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, hỏi: “Buổi sáng muốn ăn gì? Anh đi làm cho em.”
Đào Tinh Úy lắc lắc đầu, híp mắt làm nũng: “Không muốn ăn gì cả, em vẫn còn buồn ngủ, anh muốn ăn gì cũng được……”
“Thật không?”
Anh cười phì, lại cúi xuống bên tai cô: “Vậy nếu như, anh muốn ăn em thì sao.”
Đào Tinh Úy vừa nghe nói câu này thì tỉnh táo lại, lúng ta lúng túng bò dậy khỏi giường, dụi dụi mắt, giả vờ như không nghe thấy lời anh nói: “Không ngủ nữa…… Anh trai, buổi sáng em muốn ăn bánh bao hấp, hay là anh dẫn em đi ăn nhé?”
Tối qua cô bị giày vò sắp mất nửa cái mạng, cách một lúc lại làm thêm một lần……. Cô cảm thấy mình có thể chết ngay lập tức ở trong lòng bàn tay anh.
Trước đó để anh ôm bao cát thì ôm không nổi, qua đêm hôm qua ngay cả cô cũng sắp chống đỡ không nổi nữa.
Cô thức dậy thay đồ rửa mặt, Tần Thận cũng rửa mặt cùng cô.
Gương trong nhà vệ sinh rất rộng, vừa vặn đủ cho hai người đứng.
Hai người một cao một thấp, động tác đánh răng cũng giống như nhau.
Đào Tinh Úy cảm thấy Tần Thận có chỗ nào đó khác mọi khi, hình như là trở nên đẹp trai hơn một chút.
Xem ra sau khi buông thả dục vọng một đêm chẳng những anh không mệt mỏi, ngược lại trông càng có tinh thần hơn.
Thảm nhất là Đào Tinh Úy, quầng mắt thâm đen, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Cô vỗ vỗ mặt mình, chăm chú nhìn anh ở trong gương một lúc, mới phát hiện anh không đeo kính.
“Anh trai, mắt kính của anh đâu?”
Tần Thận im lặng chốc lát, “Vỡ rồi. Chiếc khác còn để ở bệnh viện.”
Anh móc chiếc kính bị nứt ở trong túi ra, đặt ở trên bệ rửa tay cho Đào Tinh Úy xem.
Một bên thấu kính có rất nhiều vết nứt, bên còn lại thì bị rơi hết một mảnh, căn bản là không thể đeo được nữa.
Cô hỏi: “Vỡ lúc nào ạ?”
“Có lẽ là tối qua. Động tác quá mạnh, bị đè vỡ.”
Đào Tinh Úy: “……”
Cô đỏ mặt, cúi đầu im lặng đánh ra súc miệng, được một lúc lại hỏi: “Vậy bây giờ chẳng phải anh……. Không nhìn rõ gì rồi?”
Tần Thận gật đầu, buông cốc súc miệng xuống, mỉm cười với cô: “Ừ, nhưng ít nhất còn nhìn rõ em. Cho nên hôm nay anh không làm gì cả, chỉ ở bên em.”
Độ cận của anh không nặng không nhẹ, chỉ có năm sáu trăm độ, bây giờ sau khi tháo kính xuống vẫn có thể nhìn rõ đại khái người vật.
Bình thường anh không có thói quen kính áp tròng, kính vốn đã cũ nay bị đè vỡ rồi, chỉ có thể làm lại một chiếc kính mới.
“Anh trai, anh bám tay em đi.”
Đào Tinh Úy luôn cho rằng độ cận của Tần Thận rất nặng, hơn nữa ở trong ấn tượng của cô, người cận thị sau khi tháo kính trừ có thể phân biệt màu sắc cơ bản, còn lại chẳng khác gì người mù cả.
Thế là lúc cô ra cửa, thì vô cùng cẩn thận dắt tay anh đi đường.
Tần Thận cũng không giải thích bản thân thật ra có thể nhìn rõ được đại khái, cứ thế đi sau cô, để mặc cho cô dắt đi.
Đến chỗ phải qua đường, cô nắm tay anh càng chặt hơn, nhìn trái nhìn phải trông chừng có xe, bộ dạng rất chi là khẩn trương.
Tần Thận bắt đầu cười trộm ở sau lưng cô, mắt thấy phía trước có xe, lại im lặng kéo cô trở lại ôm vào lòng.
“Đừng cách anh quá xa, anh nhìn không thấy.”
Đào Tinh Úy ra sức gật đật đầu: “Được, anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt! Đi theo em nhé!”
Kể từ đó, tay của hai người từ lúc ra khỏi cửa đến nay luôn không buông.
Ngay cả lúc ăn bánh bao hấp, mỗi một cái đều được Đào Tinh Úy chấm giấm xong rồi mới đặt vào trong đ ĩa trước mặt Tần Thận.
Khi Tần Thận ăn bánh bao hấp, khóe miệng không ngừng lộ ra ý cười.
Ăn xong bữa sáng, Đào Tinh Úy muốn dẫn anh đi một chuyến đến cửa hàng mắt kính.
Nhưng lúc đi qua hiệu sách Tần Hoa, Tần Thận nói muốn đi vào dạo một vòng, mua vài quyển sách.
“Anh trai, không phải anh nhìn không thấy sao?”
“Ừm, nhìn không thấy, em phải giúp anh.”
Anh còn không biết xấu hổ mà đi thừa nhận.
Đào Tinh Úy suốt cả đường bị anh lừa vào tròng.
Anh chọn hai quyển sách trên giá, sau đó kéo Đào Tinh Úy đến, vòng tay quanh người cô, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Tên sách là gì? Anh nhìn không thấy.”
Đào Tinh Úy đáp một tiếng, đọc hàng chữ in trên sách: “Đây là «Phục Hồi Chức Năng Sau Phẫu Thuật Và Hệ Thống Hỗ Trợ», còn quyển này là «Kết Quả Nghiên Cứu Mới Nhất Về Miễn Dịch Học», ừm, có lẽ là đọc như vậy. Anh trai, đây là sách anh muốn tìm sao?”
Anh gật đầu, sau đó đặt hai quyển sách này vào trong giỏ, chuẩn bị đi mua tiếp.
Hai người nắm tay nhau đến hai giá sách phía sau, anh lại duỗi tay lấy một quyển sách ở trên tầng cao nhất xuống, ôm cô tiếp tục hỏi: “Còn quyển này?”
Đào Tinh Úy không hề nghi ngờ, tiếp tục đọc: “«Lưỡng Tính Bảo Điển»……”
Cô ngẩn người một lúc: “«Lưỡng Tính Bảo Điển»? Là sách gì? Nghe chẳng có liên quan gì đến y học cả, anh trai anh mua cái làm làm gì?”
“Đây là sách phổ cập khoa học, anh cảm thấy em rất cần nó.”
Tần Thận cười nhạt, sau đó thuận tay bỏ quyển sách vào trong giỏ.
Đào Tinh Úy gật gật đầu, cảm thấy học nhiều một chút cũng là một việc tốt, sau đó cô nửa hiểu nửa không, cầm quyển sách đó lên lén lút nhìn vài lần……
Mục lục
Chương thứ nhất Lợi ích của việc sinh hoạt tình dục
Chương thứ hai Mười tám loại nhân tố quyết định phụ nữ quan hệ đạt cực khoái.
Chương thứ ba Làm thế nào để đàn ông chết mê chết mệt vì mình……
Đây là cái quỷ gì!?
Thật cay mắt.
Cô xấu hổ vội bỏ trở lại giá sách, thở phì phì nói với anh: “Em, em mới không cần loại sách này đâu, không mua không mua……”
Tần Thận cười: “Không xem cũng được. Quen tay hay việc, cần cù bù thông mình, trở về đích thân anh bổ túc cho em.”
Tuổi của anh còn lớn hơn so với Đào Tinh Úy tận mười tuổi.
Trước kia cảm thấy tính cách anh lạnh lùng lại nghiêm túc, bây giờ đáy mắt anh đều là sắc khí.
Đào Tinh Úy đỏ mặt, bèn lấy quyển sách đó trở lại, “Thôi đi bỏ đi, vậy em có thời gian…… sẽ xem một ít vậy……”
Ở tiệm sách mua sách xong, hai người mới đến cửa hàng mắt kính, làm một bộ kính mới.
Kiểu gọng và thấu kính đều do Đào Tinh Úy chọn, không phải kiểu cứng nhắc giống cái anh đeo trước đó, trông người như trẻ ra không ít tuổi.
Tần Thận nghe lời bình luận này của cô, hỏi: “Ý em nói anh vốn già rồi?”
“Không phải anh già, là anh vốn dĩ có hơi……già thật.”
Tính ra, qua năm mới Tần Thận đã ba mươi rồi đấy. Đam Mỹ Hay
Đào Tinh Úy không dám nghĩ đến bản thân khi ba mươi sẽ có dáng vẻ gì, song nửa đời còn lại của cô đã có anh cùng đi qua ngày tháng, nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bảy năm trước lúc ở đội quốc gia tuyệt vọng trèo tường, cô không hề nghĩ đến sẽ có một ngày rơi vào trong tay anh.
Anh không biết nói sao chỉ cười, thấy cô nhảy nhót đi về phía trước, anh cũng đi nhanh vài bước đuổi kịp, sau đó đan tay mình vào trong tay cô.
Cô nhìn thấy bàn tay của anh muốn nhét vào, không khỏi lẩm bẩm, nói: “Không phải anh đeo kính mới rồi thì có thể nhìn rõ rồi ư? Sao còn muốn em dẫn anh chứ?”
“Kính già yêu trẻ, hai chữ phía trước.”
Kính già.
Đào Tinh Úy dứt khoát đi qua khoác cánh tay của Tần Thận: “Vậy hai chữ phía sau thì sao?”
Yêu trẻ……
Tần Thận lại bật cười, đứng trước quảng trường lớn khóa chặt môi cô, dịu dàng hôn cô, sau đó ôm cô lên.
“Em còn muốn anh yêu em đến mức nào? Hửm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...