Nắm Đấm Nho Nhỏ

Môi của cô sắp bị cô cắn rách rồi.

Đối với tiền cô không có khái niệm gì, môn toán học cũng không tốt. Tần Thận liệt kê những tài sản này vào bên tai trái của cô, đến bên tai phải thì đi thẳng ra ngoài.

Không nhớ được gì cả, chỉ biết anh có rất nhiều tiền…… Hơn nữa còn muốn cho mình hết.

Cô chậm rì rì nuốt nước bọt, nhìn Tần Thận mà vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Không phải, anh cho em những thứ này để làm gì? Em, em có tiền!”

Lúc cô nói lời này đôi mắt to tròn trừng lớn, trông khá bối rối.

Sau khi lấy được quán quân Olympic, đội quốc gia cho phát cho cô không ít tiền thưởng, cộng thêm việc hợp tác phỏng vấn với đài truyền hình và ghi hinh một số tiết mục, cô kiếm được không ít khoản thu nhập thêm.

Cô tự cho rằng bản thân ở phương diện tiền bạc đã đạt đến đỉnh cao nhất của đời người rồi.

Tuy so với những thứ này của Tần Thận, cũng không tính là gì.

Tần Thận thấy bộ dáng ngơ ngác của cô, đáy mắt ngậm cười, nói: “Hôm đó không phải em nói, kỹ thuật hôn tốt cũng không tính là gì sao. Anh cũng nói rồi anh làm thật.”

Anh muốn đem tất cả những gì anh có, những gì tốt đẹp nhất đều giao hết cho cô.

Đào Tinh Úy căn cắn răng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại nói: “Em cho rằng, “làm thật” mà anh nói…… không phải là ý này……”

Tần Thận cười giễu: “Vậy em cho rằng anh nói “làm thật”, là muốn làm gì?”

Đào Tinh Úy không có mặt mũi để nói.

Cho nên từ đầu đến cuối chỉ có mình cô đang gian ác yy thôi sao?

“Không có gì……”

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngại ngùng.

Anh híp mắt, giây tiếp theo thì nhào người qua, chống tay ở bên người cô.

Đào Tinh Úy không biết tại sao bản thân không hề sợ, nửa người trên bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên sofa, mở to mắt nhìn gương mặt đang áp sát của anh, ép bản thân không còn chỗ trốn.

Nghĩ muốn hôn môi cô nhưng sợ sẽ truyền bệnh cảm cúm cho cô, chỉ có hơi nóng từ trong cổ họng phả lên mặt cô.


Từng đợt nóng rẫy, đang trêu chọc lòng cô.

Anh dựa gần hơn một chút, khiến cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt anh.

Thật nóng, cơn sốt của anh có lẽ còn chưa lui.

Tần Thận nhìn phản ứng ngượng nghịu của cô, đôi mắt đỏ ngầu giống như đang nhìn thấu cô: “Đợi khi anh khỏi bệnh, sau đó sẽ thỏa mãn cái “làm thật” này của em.”

“Vậy đến lúc nào thì bệnh của anh mới khỏi……?”

Nửa giây sau.

Cô lại nhận thức được, biết bản thân đã nói gì.

“Không phải không phải! Em không có ý đó, em chỉ đơn thuần quan tâm bệnh của anh đến lúc nào có thể khỏi mà thôi, anh, anh đừng nghĩ nhiều nha……”

Cảm giác như càng giải thích càng cứng nhắc.

Cô đen mặt, nhìn thấy ý cười trong đáy mắt Tần Thận càng đậm, vành tai cô không khỏi nóng lên.

Anh ôm cô lên, tay Đào Tinh Úy chạm đến tay anh, cảm giác giống như chạm đến củ khoai lang bỏng tay, cô lập tức rụt tay lại.

Thấy anh lại ho, cô cũng theo đó mà nóng lòng.

Anh cười nói: “Em quan tâm anh thế là đủ rồi.”

“……Anh đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

“Vậy sao vẫn còn nghiêm trọng như vậy.”

Cô lại cẩn thẩn duỗi tay ra, tháo khẩu trang của anh xuống, sờ lên má của anh.

Còn nóng hơn tay anh nữa.

Cô thấy ánh mắt nóng bỏng của anh thì nhanh chóng rụt tay lại, cảm giác bản thân không nên lo lắng nhiều như vậy.

Bản thân anh là bác sĩ, chẳng lẽ chút bệnh nhỏ này xử lý không được sao.


Cô hơi nhíu mày, đứng dậy đi về phía cửa: “Em đi trước, anh nghỉ ngơi cho khỏe!”

“Đợi đã.”

Cô vừa quay đầu, Tần Thận đã đem một chồng giấy chứng nhận tài sản nặng chịch đặt vào tay cô, “Lấy những thứ này rồi đi.”

Đào Tinh Úy hơi khó xử: “Em không……”

“Hoặc là em cùng những thứ này cùng ở lại nhà anh.”

Đào Tinh Úy yên lặng, nhìn gương mặt nghiêm túc bị bệnh của anh, trước mắt không nỡ tranh chấp bất cứ điều gì với anh.

Giọng điệu của anh bắt đầu hòa hoãn lại, mỉm cười vuốt tóc cô: “Cứ coi như là em thay anh bảo quản chúng thôi.”

“Vậy được thôi……”

Đào Tinh Úy không cãi lại nữa mà chạy về nhà, lòng nghĩ đồ vật quan trọng như vậy, vẫn nên bỏ vào trong tủ sắt bảo quản.

Lỡ lại giống như lần trước, trong nhà bở vì đường dây bị cũ mà bốc cháy, đốt sạch những giấy chứng nhận tài sản của Tần Thận làm sao, bằng không với chừng này tiền cô có đánh quyền mấy đời cũng không bồi thường đủ trả anh.

Nói không chừng vì muốn có tiền trả cho Tần Thận, cô bị ép phải đi vào con đường giải trí để trả nợ mất.

Tủ quần áo trong phòng của ba mẹ có một tủ sắt nho nhỏ, mật mã chính là số năm sinh của một nhà ba người họ.

Bên trong két sắt còn có một thỏi vàng được nhét ở dưới đáy của ba Đào và mẹ Đào, một quyển sổ tiết kiệm năm mươi vạn và giấy chứng nhận tài sản của căn nhà này, sau Đào Tinh Úy mở két sắt ra, đem những đồ vật có sẵn trong đó ra, tùy tiện đặt ở trong một ngăn két sắt khác — — Bằng không sẽ để không hết.

Sau đó cô lại vô cùng nghiêm túc đếm lại những thứ đó lần nữa, mặc dù cô không rõ tổng cộng có bao nhiêu tấm card cùng giấy chứng nhận, nhưng sau khi cô đếm tổng số lại, cộng thêm chìa khóa xe, tổng cộng có khoảng năm mươi sáu món đồ.

Sau khi cô ghi nhớ con số đó vào trong đầu, thì đặt hết những thứ đồ đó vào trong két sắt.

May là nhét vừa, không thiếu cũng chẳng thừa.

Sắp xếp xong tất cả, lúc này cô mới thở phào một hơi.

Phòng bếp và nhà vệ sinh trong nhà đã được sửa xong rồi, Đào Tinh Úy tự nấu một bát mình ăn, không cẩn thận bỏ quá nhiều mì, lại nghĩ có nên đưa một bát qua nhà đối diện hay không.

Khẩu vị của cô không lớn không nhỏ, một bát này nhiều một chút cô vẫn có thể ăn hết……


Nhưng nghĩ đến Tần Thận là vì cho mình mượn đồ mới bị bệnh, một người một mình ở trong nhà bị bệnh không ai chăm sóc đáng thương biết bao……

Nhưng mà tay nghề bếp núc của mình kém như vậy, sao không biết xấu hổ mà đưa mì cho người ta ăn……

Nhưng Tần Thận bây giờ có lẽ cũng không nếm ra được mùi vị gì, cho anh ăn ngon hoặc không ngon, có lẽ cũng không sao……

……

Trong mười mấy phút xoắn xuýt này, bát mì Đào Tinh Úy bưng trong tay đã bắt đầu nở nhừ rồi.

Đào Tinh Úy nhìn mì đã bị nở như như vậy rất khó coi, thở dài một hơi, sau đó dứt khoát tự mình chén sạch.

Đúng lúc này, Tần Thận gửi đến một tin nhắn: [Bưởi chiều bị chóng mặt, có một việc quên nói với em, chiếc xe Ferrari đậu ở trong biệt thự, là ba anh trước kia mua định tặng cho con dâu. Cho nên ai lấy chia khóa xe đó rồi, người đó chính là con dâu của ông.]

Tao: [??????]

Đào Tinh Úy bị sặc mì trong miệng phun hết ra ngoài, cô lau lau miệng, nhanh chóng trả lời: [Em còn ở nhà, em sẽ đem chìa khóa xe đó trả lại cho anh ngay!]

Qin: [Còn một chuyện chưa nói, chiếc xe đó đến giờ chưa ai lái, không chỉ là tặng cho con dâu, còn bởi vì còn chưa quay được biển số xe. Hai ngày trước cuối cùng quay được rồi, biển số là dùng tên và chứng minh thư của em đăng ký.]

Đào Tinh Úy ngốc toàn tập.

Uổng cho cô có lòng tốt muốn đưa mì cho anh ăn, cũng may là không đưa!

Con sói mắt trắng này còn cho mình sập bẫy nữa chứ!

Tao: […… Biển số xe lại khó quay như vậy? Nói đăng ký cho ai thì có thể đăng ký cho người đó sao?]

Qin: [Ừm, thực ra thủ tục có chút phiền phức. Nhưng chứng minh thư của em ở chỗ anh, nên đơn giản hơn nhiều.]

Đào Tinh Úy lập tức lật túi và quần áo trên người, đều không tìm thế chứng minh thư.

Cô nhớ kỹ lại, có lẽ là tối hôm ở phòng huấn luyện lúc đang hôn môi, bị anh thuận tay trộm mất……

Đào Tinh Úy tức giận, lại gửi một tin nhắn qua: [Anh thần thông quảng đại như vậy, sao không dứt khoát trộm luôn hộ khẩu của em đi, sau đó một mình anh đến cục dân chính lĩnh chứng luôn!]

Qin: [Đây cũng là một ý kiến hay.]

Tao: [Thế chẳng phải mặc kệ thế nào, chiếc xe này đã là của em, sau đó em chính là con dâu của ba anh, em là vợ…… của anh? Chuyện này quá không công bằng rồi nhỉ?]

Qin: [Cũng không hẳn. Em có thể bắt đầu làm bạn gái của anh trước, không nhất thiết phải làm vợ anh ngay, bạn gái và vợ là hai thái cực rất lớn. Anh sẽ thay em giữ bí mật, không nói với ba anh chiếc xe này bây giờ được đăng ký dưới tên em. Hơn nữa trong quá trình đó, em không cần hao tốn gì mà có thể có được một chiếc xe bốn trăn vạn. Bốn trăm vạn, chỉ dựa vào em đánh quyền, em cảm thấy em cần đánh bao nhiêu trận thi đấu? Cho dù em không cần tiền, sau này ba mẹ muốn đi đây đi đó có một chiếc xe không phải càng thuận tiện hơn sao?]

Đào Tunh Úy bắt đầu bị anh tẩy não.

Buổi chiều lúc thu dọn đống tài sản của anh dùng não quá độ, nên trong đầu lúc này đang xoay vòng vòng.


Tao: [Nói như vậy, hình như không chịu thiệt lắm?]

Qin: [Vậy em muốn thử không?]

Đào Tinh Úy không biết bản thân đang nghĩ gì, cơ thể bõng dung nóng bừng, chỉ có não là trống rỗng như cũ.

[Thử thì thử thôi……]

Sau khi cô vừa gửi xong câu này, tim bắt đầu đập điên cuồng.

Cô suy nghĩ kỹ lại, cô vừa nói tiếng “thử” này, hình như là đồng ý ở bên anh rồi……

Chưa được mấy giây, Tần Thận đã sang gõ cửa.

Đào Tinh Úy ngơ ngác đi mở cửa, Tần Thận dựa ở bên cửa không nhắc đến chuyện vừa rồi nói muốn ở bên nhau, chỉ cười đưa chứng minh thư trả cho cô.

Bức ảnh trên chứng minh thư được chụp vào bốn năm trước, chụp vừa xấu vừa quê, cô cướp nhanh chứng minh thư lại, che bức ảnh đi.

Mất mặt muốn chết.

“Anh, anh xem rồi?!”

“Ừm, xem rồi.”

Anh thừa nhận một cách thản nhiên.

Đào Tinh Úy vừa rồi điện cuồng thì cũng cạn lời: “……”

“Vẫn là người thật đẹp hơn.” Anh bình luận một câu.

“Đương nhiên rồi! Đương nhiên là người thật đẹp hơn! Có thể chụp ra lọa hình này, nhất định chính là thủ đoạn ngụy khoa học của chính phủ thời bấy giờ! Ngay cả người thật trăm phần trăm như em còn sánh không được! Ảnh sinh hoạt treo trong đội quốc gia còn đẹp hơn cái này nhiều!”

Không hiểu sao cô lại nóng nảy, ưỡn thẳng ngực mạnh mẽ tranh cãi, kiễng chân cao lên, giống như giây tiếp theo sẽ nhảy lên giống như một con chuột túi.

Tần Thận nhìn bộ dạng đáng yêu đó của cô, cách một lớp khẩu trang như thế nhịn không được mà khom lưng hôn lên trán cô.

Cô lập tức yên tĩnh lại, tim bắt đầu đập bùm bùm.

Anh lại cúi xuống thêm một tấc, hôn lên mắt cô.

Cô trực tiếp rụt đầu lại, cực kỳ giống một con rùa nhỏ.

“Anh làm gì, làm gì lại hôn em……”

Tần Thận cười: “Bạn gái của anh, sau này muốn hôn thì hôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui