"L..Long, chào buổi sáng."
Tuyên Vân Phi không thể ngờ mình lại nằm trong hoàn cảnh éo le như thế này.
Biết làm sao giờ, đi đường nào cũng chết.
Thôi đằng nào cũng gặp, cứ đâm đầu vô vậy!
Bỗng Nam Cung Long kéo cô nằm xuống giường, ôm cô vào lòng.
Tuyên Vân Phi vẫn còn đang lo lắng không biết như nào, lại được hơi ấm từ người đàn ông này làm tỉnh táo.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên.
Chết tiệt! Cô không thể lấy được.
Nam Cung Long nhìn màn hình điện thoại, lại là Lục Khuynh Mạnh gọi tới.
Nhìn thấy tên đó, liền tự tay tắt máy.
"Sao tên họ Lục cứ gọi em hoài thế." Hắn khó chịu hỏi cô.
Rõ ràng hắn là người đến trước, nhưng vẫn cứ bị cản trở.
Bàn tay hắn siết chặt lấy Tuyên Vân Phi, thật đúng là ép người.
"Th...thì là đồng nghiệp, nên phải thường xuyên trao đổi qua điện thoại.
Sao thế, anh lại ghen à?." Tuyên Vân Phi dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình để xoa dịu hắn.
"Ghen? Ghen chứ sao không.
Em ít qua lại với tên đó đi, có anh được rồi." Quả nhiên khó qua ải mỹ nhân, Nam Cung Long biết mình dính chiêu nhưng vẫn tự nguyện sa vào.
Đúng là tình yêu, khó hiểu!
Hắn dịu dàng vuốt ve vai trần quyến rũ, môi bạc khẽ hôn lên đôi môi mọng nước của Tuyên Vân Phi.
Cô hoàn toàn bị đánh gục bởi sự ấm áp của hắn.
"Ưm...có người ở trước cổng, em xuống mở...ư.." Nam Cung Long không cho cô nói tiếp, hắn đã nghiện đôi môi của cô mất rồi.
Tuyên Vân Phi khẽ đánh vào lồng ngực hắn, muốn thoát ra khỏi nụ hôn này nhưng dường như Nam Cung Long không chịu buông.
Nụ hôn của hắn ngày càng mãnh liệt hơn, dư vị tình yêu vào buổi sáng sớm bên người mình yêu.
Thật thú vị.
Đến cuối cùng hắn cũng chịu buông cô ra.
"Em suýt chết ngạt mất thôi." Tuyên Vân Phi giận dỗi mắng hắn, đôi môi bị hôn đến đỏ mọng.
"Em sẽ chết trong tình yêu của anh mới đúng." Nam Cung Long vô sỉ mà nói, hoàn toàn trong lời nói là mật ngọt.
"A...anh vô sỉ." Cô không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Nhanh nhẹn mặc cái váy ngủ lên mà xuống mở cửa cho Lục Khuynh Mạnh, anh ta chờ có vẻ khá lâu.
_____________________________
"Này anh không gọi là em định không mở cửa cho anh luôn à?." Lục Khuynh Mạnh vừa đi vừa ôn tồn hỏi, chờ lâu quá ấy chứ.
"Không có, tại anh đến sớm quá.
Em còn tính ngủ trên ấy hahah." Chắc Tuyên Vân Phi sẽ không nói vì tên vô sỉ kia kéo cô lại đâu.
Mong là hắn đừng xuống đây
Lục Khuynh Mạnh vừa bước vào sân nhà, liền cảm thấy có ám khí ở đâu như muốn đâm thẳng vào mình.
Đừng nói nhà Chủ tịch có ma ấy chứ?!
____________________________
Nam Cung Long từ trên ban công nhìn thấy cô chạy ra mở cửa cho tên họ Lục vào nhà, liền thấy muốn dùng trăm nhát dao đâm hắn thành từng mảnh.
Gì chứ mới sáng sớm liền tới đây với vợ ông! Có ý đồ hết, lần trước cảnh cáo chưa đủ.
Chắc chắn muốn khiêu chiến lần 2 đây.
Đợi đó, ông đây xuống liền!
____________________________
"Phi này, mấy ngày nay em có qua lại với tên Nam Cung Long không?." Lý do Lục Khuynh Mạnh hỏi câu này, bởi vì gần đây rộ lên nhiều thông tin bất lợi cho Nam Cung Long.
Nếu như có mối quan hệ với hắn, có khả năng sẽ gặp một số phiền phức.
"A..à em có.
Mà sao đấy, sao anh lại hỏi thế?."
"Anh không chắc, nhưng mà em hạn chế tiếp xúc với tên đó lại.
Không an toàn cho em đâu." Lục Khuynh Mạnh nửa lo lắng cho Tuyên Vân Phi, vừa không có cảm tình với Nam Cung Long.
Rõ ràng anh ta là người ở bên Tuyên Vân Phi hơn 5 năm nay, tình cảm của anh dành cho cô hoàn toàn xuất phát từ trong tâm.
Lục Khuynh Mạnh còn nhớ lần đầu gặp Tuyên Vân Phi khi cô ở Pháp.
Lúc ấy cô còn rất nhỏ, nhưng cô toát ra được sức trẻ trong mình.
Cũng nhờ tài năng thiên bẩm cùng với sự hỗ trợ của Lục Khuynh Mạnh mới có cô của ngày hôm nay.
Đối với Tuyên Vân Phi, cô coi Lục Khuynh Mạnh như một người anh trong gia đình.
Mặc dù biết tình cảm của anh ta, nhưng nếu chấp nhận mối quan hệ này sợ rằng nếu sau có chuyện gì cô sẽ mất đi một người anh trai tốt.
Thế mà từ khi trở về lại Trung Quốc, lại xuất hiện một tên lạ mặt ở đâu cướp lấy nàng thơ trong trái tim của Lục Khuynh Mạnh.
Anh đương nhiên không hề vui chút nào!!
"Thế nào là không an toàn?" Nam Cung Long thật một Âu phục lịch lãm, giọng nam quyền lực nhìn xuống Lục Khuynh Mạnh.
Hắn lúc này nhìn cao cao tại thượng, toát lên khí chất của người đàn ông mạnh mẽ.
Gì chứ? Tuyên Vân Phi ở bên hắn rất đỗi an toàn, lại còn rất vui vẻ.
Rất Rất Vui Vẻ!
"Tôi chính là nói anh không an toàn." Trước sát khí của Nam Cung Long, Lục Khuynh Mạnh không hề tỏ ra lép vế.
Ngược lại, muốn cùng hắn ta tuyên chiến.
Tuyên Vân Phi nhìn thấy Nam Cung Long xuất hiện, liền muốn một cước đá hắn về lại phòng.
Đã bảo đừng xuống, thế mà!!!
"Lục Thiếu, chả phải lần trước đã cảnh cáo cậu.
Tránh xa vợ tôi ra rồi sao?." - Câu nói 'vợ tôi' chính là muốn khẳng định Tuyên Vân Phi là của hắn.
Tên Lục Khuynh Mạnh này ngang nhiên phát ngôn bậy bạ, như thế sẽ làm bảo bối của hắn nghi ngờ hắn mất.
"Ai nói tôi là vợ anh????." - Đầu cô như muốn nổ tung ra, tên này sao có thể vô liêm sỉ tới mức như vậy!!!
"Cưng à, chẳng phải anh đã nói sẽ cưới em sao."
"Phi Nhi, hoá ra con ma nhà em là Nam Cung Chủ Tịch đây à? Bảo sao khi vừa vào, anh đã cảm giác không thoải mái.
Chắc em cũng chẳng thoải mái đâu nhỉ?." - Hoá ra cái ám khí khó chịu kia là từ tên này.
Thế nhưng tại sao hắn lại ở đây?
"Cảm giác không thoải mái sao? Phi, em nói xem tối qua ngủ bên cạnh anh, chẳng phải ngủ rất ngon nhỉ?." Nam Cung Long một tay kéo Tuyên Vân Phi về bên nhưng Lục Khuynh Mạnh cũng đã kịp bắt lấy tay còn lại của cô.
"Tối hôm qua em ở chung một chỗ với tên này hả??." Lục Khuynh Mạnh khi nghe Nam Cung Long nói như vậy liền bất ngờ, tên này sao có thể tiến nhanh đến như thế.
"Buông cô ấy ra!." Giọng Nam Cung Long giận giữ như muốn xé toạt Lục Khuynh Mạnh.
"Buông tôi ra! Hai người điên hết rồi à?? Đây là nhà tôi, đi mau!!!." Tuyên Vân Phi như muốn nổ tung, ở trong nhà của người khác mà lại áp khí chủ nhà như thế.
Thật sự là quá vô liêm sỉ!
"Không nghe thấy gì à? Còn không mau đi đi." Nam Cung Long mắt khinh bỉ nhìn Lục Khuynh Mạnh, muốn tranh với ông đây? Còn mơ đi
"Tôi nói cả 2 người."
Có vẻ thỏ con thật sự tức giận rồi, một cước có thể tiễn cả Nam Cung Long và Lục Khuynh Mạnh về Tây Thiên ấy chứ.
Chạy là thượng sách!
_______________________________
" Toàn là những tên điên, sao lại ám quẻ mình thế chứ.
Nam Cung Long, xem tối nay tôi xử lý anh thế nào." Tuyên Vân Phi 2 tay thì chọn quần áo, miệng thì chửi rủa Nam Cung Long.
Hôm nay là ngày khánh thành Túc Sính, tâm trạng phải vui vẻ.
Không thể để tên vô sỉ đó làm khó chịu được.
Tuyên Vân Phi thở dài, nếu như mẹ cô còn ở đây.
Chắc chắn sẽ vui vẻ chúc mừng cho những thành công của cô.
Đáng tiếc, là mụ đàn bà đó mà mẹ mới rời xa cô như vậy.
Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, đây chỉ mới là bắt đầu.
Chân tướng về cái chết của mẹ, Tuyên Vân Phi này chắc chắn phải lấy lại nỗi uất ức năm đó.
Tuyên Vân Phi lấy bộ váy Lục Khuynh Mạnh mang tới.
Quả là tay nghề của anh ta thật sự rất giỏi, người của Túc Sính chính là nhờ vào năng lực mới có thể giúp Túc Sính đi đến thành công như vậy.
Vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, siết chặt lấy Tuyên Vân Phi.
"Em lâu thế, anh chờ không được." Nam Cung Long từ sau ôm eo cô.
Lục Khuynh Mạnh đã bị hắn đá khỏi nhà, chết tiệt dám giành vợ với ông đây.
Đáng chết!
"A..anh sao lại lên đây, Lục Khuynh Mạnh đâu?." Tên này thiếu hơi cô chịu không được à, cứ lợi dụng là ôm lấy người ta.
Thật đúng là...
"Hắn nói có việc đi trước rồi, mặc kệ.
Để anh giúp em thay váy." Nam Cung Long miệng thì ôn nhu nhưng tay lại kéo khoá váy của cô, bàn tay hạ dây áo mỏng manh xuống.
Đừng nói mới sáng sớm đã muốn tập thể dục chứ.
"Kh..không cần đâu, em tự mặc được." Lời nói của cô dường như không chặn được bàn tay hư hỏng của hắn.
"Hử? Anh muốn giúp bà xã trong ngày vui như thế này mà." Nam Cung Long thì thào bên tai Tuyên Vân Phi khiến cô cảm thấy như sắp bị sói xám ăn thịt.
Chú thỏ con này mới sáng sớm đã liền bị thịt rồi sao!! Không chịu đâu!!!!!
Tuyên Vân Phi giữ tay hắn không được, sức của hắn quá lớn.
Cứ thế mà để bàn tay hắn di chuyển khắp cơ thể.
Cả người cô bị hắn áp sát.
"Long, tối qua anh hành hạ em chưa đủ sao.
Hôm nay em còn có việc lớn mà, anh cứ muốn lăn lộn với em như vậy em sẽ xĩu đó." Không dùng sức được, thì dùng mỹ nhân kế thuyết phục hắn, cô không tin hắn sẽ từ chối.
"Anh chỉ là muốn giúp em thôi mà, bà xã em cự tuyệt anh đến thế cơ." Nam Cung Long xoay người cô lại, tay nâng cằm cô mặt áp mặt.
Khí thế thực sự là đè người.
Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn, Tuyên Vân Phi có gì đó rất thu hút.
Khiến hắn mê muội, chao đảo không tài nào nhịn được mà muốn giày vò cô hằng ngày.
Chẳng phải bị dính bùa rồi sao, nếu như vậy thì vạn lần muốn được bị yểm.
"Ư..ưm." Thật sự muốn đắm chìm trong khoảng khắc này.
Cô đã bị mắc vào cái bẫy, cái bẫy của tên vô sỉ này.
"Lễ khánh thành xong anh đưa em về nhé.
Anh sẽ chuẩn bị bữa tối, hôm nay em có thể rất mệt đó.
Đừng uống nhiều rượu quá." Nam Cung Long mân mê lọn tóc của cô, rồi hôn lên đó.
Hắn yêu mọi thứ của Vân Phi.
"Em biết rồi mà." Trong lòng Tuyên Vân Phi thầm cười hạnh phúc, thời gian qua lỡ mất đi tình yêu đẹp.
Bây giờ mới có thể tận hưởng nó.
"Anh xuống dưới chờ em." Nam Cung Long thả lỏng người cô ra, Tuyên Vân Phi chắc không muốn hắn thấy cô thay đồ ấy chứ.
Hắn chuẩn bị đi, thì bị bàn tay nhỏ nhắn níu lại.
"Chẳng phải anh nói giúp em thay váy sao." Khuôn mặt ngại ngùng đỏ lên, tên này nói muốn giúp mình.
Nhưng lại chiếm tiện nghi của mình xong lại đòi bỏ đi.
"Cẩn thận bị sói xám này ăn thịt đấy nhé." Nam Cung Long cười thầm trong lòng, vậy là được chiếm tiện nghi của bà xã thêm 1 chút.
Ông trời quả không phụ lòng người.
_________________________________
Nam Cung Long lái xe đưa cô đến Túc Sính, bây giờ vẫn còn sớm.
Phóng viên chưa tới nên không cần gấp gáp.
Trên đường lái xe hắn luôn lén nhìn Tuyên Vân Phi.
Ai da, sao bà xã lại có thể đẹp hút hồn đến như thế.
Thật là muốn đem về nhà giấu không cho ai đến gần, 1 mình hắn chiếm trọn cô là được rồi.
Tiếc là Tuyên Vân Phi không muốn ở nhà, đành chịu.
Hắn đỗ xe ở dưới hầm, ở đó có thang máy riêng đến phòng làm việc của cô.
Sẽ không có ai thấy bọn họ xuất hiện.
Lên tới phòng làm việc, Tuyên Vân Phi liền ngã xuống ghế để dựa lưng.
Chiến lợi phẩm của Nam Cung Long tối qua bây giờ vẫn còn dư âm, cả người cô đau nhức không nguôi.
"Em thấy không thoải mái à?" Nhìn bà xã mệt mỏi, hắn thật đau lòng a
"Còn không phải tại anh đêm qua hành hạ em hay sao.
Anh chả nghĩ cho em gì cả."
"Anh xin lỗi, tối nay sẽ bù đắp cho em.
Tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng khiến em thoải mái, là tối qua anh làm em mệt mõi, là lỗi của anh.
Bà xã, để anh giúp em xoa bóp." Bị cô trách móc như thế, phận thê nô như hắn đương nhiên phải biết nhận lỗi.
Hắn lập tức ngồi cạnh cô rồi matxa.
"Tiểu tử tay nghề không tồi a.
Thật là thoải mái." Nam Cung Long hoá ra còn có bộ dạng thế này sao.
Ban đêm hoá thú, ban ngày làm thê nô.
"Bà chủ thấy thoải mái là vinh hạnh của tiểu tử.
Tối nay nhớ thưởng hậu hĩnh cho anh." Được vợ khen, đêm nay nhất định sẽ được thưởng.
"Anh mơ đi, tối nay nửa bước chân cũng không được vào phòng em.
Không thể tin tưởng anh được."
"Bà chủ, tối nay tiểu tử nấu bữa tối cho người mà.
Nỡ lòng nào đối xử với tiểu tử như vậy." Nam Cung Long tâm như bị tổn thương, mỹ nữ sao có thể đối xử với hắn như vậy.
Thế là ngược đãi.
"Ơ anh tự nguyện đến nấu bữa tối cho em.
Em có nói cho anh ngủ lại đâu." Tuyên Vân Phi này chính là đang muốn trêu chọc hắn, ai da từ giờ phải đề phòng mới được.
"E...em.
Thật tức chết anh mà." Trăm phương ngàn kế cũng phải bày ra chiêu để tối nay được ăn thịt thỏ con lắm chiêu này.
Chạy đâu cho thoát mặt trời.
"Còn 2 tiếng nữa mới tới giờ khánh thành.
Bây giờ nên làm gì nhỉ, chán quá đi mất." Quả thật bây giờ cô rất nhàn rỗi chả biết nên làm gì, sửa soạn đến công ty quá sớm.
"Mình lăn giường đi."
"Không được!."
"Thế em cởi váy ra.
Rồi anh giúp em mặc vô lại."
"Anh điên à không được nốt."
"Hay mình hôn nhau giết thời gian đi."
"Không! "
"Bà xã, anh hết năng lượng rồi.
Em phải nạp năng lượng cho anh." Nam Cung Long sà vào lòng Tuyên Vân Phi, từ lúc nào hắn trở nên trẻ con như thế không biết.
"Hả, nạp kiểu gì?."
"Ở đây." Hắn tay chỉ vào môi cô, sau đó lập tức chiếm tiện nghi.
Nam Cung Long khoá môi cô lại, mùi vị ngọt ngào này thật mê người.
Hắn nghiện mất thôi.
Tuyên Vân Phi bị hắn lừa hôn xong đầu óc như muốn chao đảo.
Hồn phách bay đi đâu mất.
Đôi môi nhỏ bị hắn hôn đến sưng tấy.
"Bà xã, buổi sáng hôm nay trời thật đẹp a."
"Ai cho anh gọi em là bà xã.
Em có nói sẽ gả cho anh đâu chứ." Tuyên Vân Phi bĩu môi, bộ dạng như con nhím xù lông.
"Em không gả? Vậy anh sẽ ép cưới em." Không muốn gả thì bắt người về, em không gả cho Nam Cung Long đây thì sẽ không thể gả cho người nào khác.
"Anh đúng là vô liêm sỉ."
"Để cưới được vợ thì liêm sỉ chả là gì."
"A..anh, không nói chuyện với anh nữa.
Sói già mau ngồi tránh xa em ra."
"Không tránh, cả đời này không tránh xa em.
Vĩnh viễn ở bên cạnh em không buông."
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tuyên Vân Phi, cái ôm ấm áp dường như đã sưởi ấm cho cô.
Một người đàn ông như vậy, lại muốn bảo bọc cô như thế.
Yêu mất rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...