Nam Chủ! Tha Cho Tôi Được Không?

Lặng nhìn cảnh hỏa táng của mình sự đau khổ của người thân, nước mắt cô cũng rơi. Cô chưa bao giờ biết sự ra đi của mình đem lại nỗi đau của người thân, cô bạn thân khóc đến ngất lịm đi, em trai bàng hoàng đau khổ ôm đầu ngồi một chỗ, người mẹ vô trách nhiệm kia thì điên cuồng rào thét ôm hình cô. Đến khi chết mới biết ai yêu thương quan tâm đến mình, em trai trước kia ngỗ nghịch hay học đòi những nhà giàu sang, cãi nhau, đôi lúc tưởng trừng 2 chị em cắt đứt mọi liên lạc nhưng sự ra đi là một nỗi mất mác lớn nhất với nó, nó không khóc chỉ nghèn nghẹn.
Một lực hút mạnh hút cô về phía sau, cô ngất lịm khi tĩnh dạy là một nơi mtoàn mùi khữ trùng. Nhìn thấy ba ôm mẹ Tô đang khóc nghẹn thật dịu dàng, chắc mẹ cô lại xem phim thần tượng sướt mướt nữa đây, gì đây hội hộp nam chủ sao, Lãnh Hiên, Hàn Thiên, Thần Dương trên mặt ai cũng là sự đau thương, mệt mõi cả 3 soái ca bây giờ thành lão ông mất rồi râu ria mặc lún phún trên cằm
- đã hơn 3 ngày nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh là sao?
Thần Dương nhìn người con gái trên giường bệnh lạnh nhạt hỏi
- Độc phát tát sắp không khống chế được, bây giờ chỉ nhờ vào ý chí của cô ấy.
- cô ấy có thể được cứu không?
Hàn Thiên như tìm được hi vọng nhìn Lãnh Hiên chờ đợi

- tôi đã tìm ra thuốc giải, chỉ cần chờ cô ấy tỉnh lại
Mọi người như tìm được ánh sáng trong đường hầm, hi vọng được thấp lên nhưng liệu cô có tỉnh dậy được không
Mẹ Tô được ba Tô đỡ nhìn về phía giường bệnh người con gái vẫn nằm đó yên tĩnh mà ngủ
- Vân nhi, con dậy đi mẹ dẫn con đi ăn đại tiệc có được không?
Ba Tô vẫn im lặng chịu đựng nỗi đau ôm vợ đang nấc nghẹn
- Vân nhi dậy nói chuyện với mẹ đi được không ? Mẹ nhớ con lắm
- mẹ sai rồi, mẹ không nên đưa cho con miếng lót silicon chứa độc kia, con mở mắt ra nhìn mẹ đi có được không?
Trả lời bà vẫn là tiếng hít thở yếu đuối của Tô Vân. Bỏ mặc sự đau khổ tột cùng của người mẹ, cô con gái vẫn cố chấp chìm trong giấc ngủ dài.
Bà thật nhớ con gái yêu lúc nũng nịu bên cạnh bà, tranh luận phim, hờn dỗi khi bà lừa cô, vẻ mặt đắc chí của cô.
- mẹ sao vậy, đừng khóc a
Cô nhìn thấy mẹ khóc nhưng không nghe bà nói gì, cô cảm thấy bất lực và đau lòng
ngu ngơ chẵn hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi nhìn chính bản thân mình đang nằm trên giường bệnh mặt mũi đầy mụn nhọt nhìn thật đáng sợ.
Cô làm sao vậy, tại sao mẹ và ba lại đau lòng như vậy, chẵn lẽ cô sắp chết sao? Vậy cô đứng đây là như thế nào? Chẵn lẽ bây giờ cô chỉ là một linh hôn phiêu dạt.haiz bây giờ mới biết cảm giác làm cô hồn là như thế nào chỉ biết đứng nhìn mẹ khóc đến thiếu nước như vậy lòng cô cũng tan nát nhưng cũng không làm gì được.

Bỗng một bàn tay vỗ lên vai cô, Tô Vân bất ngờ quay lưng lại, che miệng, to mắt trừng lên không tin vào vào mắt mình, là ai đây cô ta giống với gương mặt mà cô đang sở hữu cô chắc chắn bây giờ là màn diện kiến với nguyên thân đây mà.
" Tô Vân" cười ngọt ngào đưa cánh tay về phía cô, Tô Vân ngu ngơ đưa tay mình đặt tay lên cánh tay cô ta, cô nhìn thấy tia giảo hoạt thoáng qua trong mắt " Tô Vân" bỗng cơ thể cô trong suốt rồi từ từ biến mất.
" tít tít" máy đo nhịp tim bỗng rối loạn, Tô Vân trên giường bệnh suy yếu rồi dần dần tiếng hít thỡ của Tô Vân mất đi.
Lãnh Hiên rối loạn kích tim làm đủ mọi cấp cứu để mong cô thở lại. Hắn chỉ biết rằng cô chết đi thì cuộc đời hắn không còn gì gọi là hạnh phúc nữa.
Hàn Thiên mặt bần thần lặng yên đứng đó, không gian dường như chỉ còn hắn và Tô Vân đang im lặng rời bỏ hắn đi. Lùi từng bước về phía vách tường cơ thể trượt dài xuống nền nhà cô thật sự không cần hắn nữa rồi, hắn vừa nhận ra tình cảm cũng là lúc hắn chấp nhận cô sẽ mãi mãi biến mất trong thế giới của hắn nữa.
Thần Dương nắm chặt quả đấm, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cho bản thân, đối với hắn sống chết là chuyện bình thường, mạng sống của rất nhiều người đã mất đi trong tay hắn, nhưn hắn chẵn có cảm giác gì, nhưng nay Tô Vân mất đi hắn cảm nhận đựơc trong con tim lạnh lẽo của mình nhói từng cơn, nỗi đau mất mác quá lớn này hắn lần đầu cảm nhận được, đau lắm thật hắn không biết nó là hiện diện cho cái gọi là tình yêu hay không
Mẹ Tô ngồi bật dậy mắt đỏ ngầu, tay rung rung chỉ vào cô
- cô thật bất hiếu, dám cãi lời tôi sao?

Mẹ cô vừa khóc vừa quát vào mặt cô, bà nắm chặt đầu vài cô
- tôi bảo cô dạy, cô có nghe không?, dậy cho tôi
Tiết Ngọc Tâm gần như điên cuồng lây người Tô Vân mà thét lên, khi không chóng cự được nữa mà gục lên người cô khóc.
Ba Tô đau lòng ôm vợ, ông mạnh mẽ trên thương trường nhưng trước nỗi đau mất con, ông đã tiều tụy rất nhiều, ông cũng không kiềm được mà khóc. Từ bây giờ gia đình ông không còn sự hiện diện của cô công chúa bướng bĩnh hay làm nũng. Không còn con gái quay quanh mình, ra chào đón ông về nữa. Hạnh phúc đến với ông chỉ ngắn ngủi như thế sao? Con gái vừa hết giận dỗi mà trỡ về nhà, nhưng bây giờ yên lặng nằm đó.
Nếu còn hiện diện linh hồn của Tô Vân ở đây cô cũng không thể nào kiềm được nước mắt, đau đớn bao trùm không gian.
Mọi người gần như mất hết hi vọng thì Lãnh Hiên vẫn cố chấp hô hấp nhân tạo rồi quay qua ép tim, rồi cố chấp dùng máy sốc tim kích tim chỉ mong cô quay trở lại, đến khi kiệt sức hắn ngã ngụy trên sàn. Lãnh Hiên bất lực, mắt vô hồn nhìn cô đan vĩnh viễn rời xa hắn
Khi mọi người tưởng rằng cô sẽ ra đi vĩnh viễn thì máy đo điện tim lại trở về chỉ số bình thường, ngón tay cô khẽ cử động, lông mi khẽ rung rung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận