Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

P/s: Hắc hắc, hai chương luôn nhé ~ Ai yêu ta thì mạnh tay like nhé ~ Vỡ màn hình sẽ được thưởng =w=y

“Nè nè, Tiểu Linh nhi, tớ nói chi cậu biết một tin động trời nhé!” Trần Ninh Hoa gần như hưng phấn đến phát cuồng, ầm ầm vỗ bàn.

Mạc Linh như sực tỉnh, chợt nhận ra phần cơm trước mặt bị cô “tàn phá” không còn hình dạng. Thở dài, cô ngẩng đầu nhìn cô bạn quá khích của mình.

“Hoa Hoa này, chẳng lẽ khi có tình yêu thì nữ nhân sẽ giảm IQ là thật sao?” Cô bỗng nói, ý tứ chọc ghẹo Trần Ninh Hoa thay đổi rõ ràng “Mà chuyện gì?”

“Ô hay, thế hóa ra cậu bảo tớ ngốc à?” Trần Ninh Hoa trợn mắt, bàn tay nhanh như chớp đáp lên cái đầu nâu của cô.

“Ai nha!”

Mạc Linh đau hô một tiếng, đáng thương ôm đầu. Rõ ràng lúc trước Hoa Hoa dịu dàng hiểu chuyện biết bao nhiêu, nữ hán tử trước mặt này là ai vậy a, bạo lực quá đi...

“Thôi, nói cho cậu nghe, gần đây trên báo đang lùm xùm vụ nghi vấn tình cảm của một cặp diễn viên ấy, trùng hợp lại là người của công ty mình nữa đó!”

Không chờ cô kịp nói gì, Trần Ninh Hoa lập tức hạ giọng, vẻ mặt nghiêm trọng ghé sát tai cô thì thầm.

“Cái cô Bạch Liên Hoa ấy, đang quen với diễn viên mới của công ty chúng ta - Trần Dực ấy.”

“À...”


Mạc Linh gật gù. Hóa ra đúng là Bạch nữ chủ có người yêu a...

Khoan! Bạch Liên Hoa có bạn trai? Còn tên Trần Dực!!

Ôi chao! Chẳng phải Trần Dực là nam phụ sao? Như thế nào cướp được Bạch Liên Hoa từ tay nam chủ rồi?!

Vậy nam chủ bọn họ làm thế nào đây a uy!!!

Trần Ninh Hoa phát hiện Mạc Linh sau khi nghe tin nóng hổi cũng không phản ứng, buồn bực ngồi về chỗ mình, luôn miệng oán hận có cô bạn vô tâm thật là khổ.

Đáng tiếc Trần Ninh Hoa hiểu lầm rồi, Mạc Linh đã rơi vào tình trạng chết máy rồi, ở nơi nào còn dư sức chú ý tới cô ấy nữa.

Đột nhiên Mạc Linh ghé sát mặt vào trước mặt cô bạn thân, hé miệng liền hỏi tới tấp.

“Cậu nói cái gì? Bạch Liên Hoa có bạn trai tên Trần Dực? Chuyện này từ khi nào? Trần Dực đó như thế nào lại thành diễn viên của công ty chúng ta? Có phải có gì sai lầm không? Bạch Liên Hoa phải làm...” nữ chủ chứ!

Câu sau Mạc Linh không nói ra kịp vì Trần Ninh Hoa đã tàn nhẫn đẩy cô ra, ấn cô ngồi xuống trước ánh mắt kinh dị của những đồng nghiệp xung quanh.

“Cậu làm sao thế? Cậu có hứng thú với nam nhân từ khi nào vậy? Tớ cứ tưởng cậu là lão bà có trái tim sắt ấy chứ.” Trần Ninh Hoa khó hiểu.

Mạc Linh lại thở dài, xem ra với tần suất thở dài thế này thì mấy năm sau cô chưa già đã yếu rồi...

Trần Ninh Hoa cũng không để tâm thái độ khác thường của cô, tiếp tục hắc hắc cười, ra vẻ bí ẩn một lần nữa ghé tai cô thì thầm.

“Nói cho cậu biết thêm một tin nữa, Trần Dực đó ấy, là anh họ của tớ.” Trần Ninh Hoa giống như không nhìn thấy khuôn mặt đã hóa đá của Mạc Linh, bộ dáng mười phần hí hửng giới thiệu “Trần Dực ấy hả, là một tên mặt lạnh, khuôn mặt thì dễ nhìn, tính cách lại tệ không chịu được, vậy mà cuối cùng Bạch Liên Hoa nổi tiếng thuần khiết kia cũng rơi vào bể tình của hắn, đúng là nam nhân không xấu nữ nhân không thương a.”

Mạc Linh chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, cả người bị một làn gió nhẹ vờn qua, tan thành cát bụi.

Chẳng lẽ việc cô xuyên vào cuốn sách này đồng thời cũng làm cho hiệu ứng bươm bướm xuất hiện sao? Nhưng mà theo cô nhớ thì Trần Dực là một anh chàng vừa đẹp trai vừa có tiền lại tốt tính, chuẩn ba tốt của một nam nhân a, vì sao vào miệng Hoa Hoa lại trở thành tên xấu xa mặt liệt thế? Bươm bướm dạng này cũng quá mạnh mẽ đi...

Hay là tìm thời cơ xem thử, có thể nào Trần Dực thật sự cũng xuyên qua giống cô không? Không thể nào có chuyện một nam nhân lại đột nhiên thay đổi tính cách được.

“Mạc Linh, có thể cùng tôi nói chuyện một chút sao?”


Không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện. Trước mặt cô xuất hiện một nam nhân dáng người thon dài, khuôn mặt đẹp trai cứng đờ, khi nói chuyện cũng chỉ có môi là mấp máy cử động... Anh trai à, anh đang chơi trò cosplay than sao? Anh đạt chuẩn rồi đó!

“A, Anh Dực, anh đến đây từ khi nào vậy?” Trần Ninh Hoa chột dạ, gượng gạo cười một tiếng “Tiểu Linh nhi, thật ngại quá, đột nhiên tớ nhớ ra còn mấy cặp văn kiện chưa xử lý xong, tớ đi trước!”

Mạc Linh nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Trần Ninh Hoa, một lúc sau mới thu lại ánh mắt, bình tĩnh quay lại nhìn Trần Dực.

“Xin hỏi có chuyện gì không?” Cứng nhắc.

“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi, là chuyện liên quan đến cô và tôi.” Trần Dực như không nhận ra cô không thoải mái, gật đầu tiếp tục nói.

“À, được.”

Trần Dực dẫn đầu đi ra ngoài, cô thu dọn lại một chút cũng theo sau. Hắn đi phía trước không nói một câu, cô cũng không biết nên bắt chuyện thế nào, vì vậy không khí nháy mắt tẻ nhạt đi rất nhiều.

Đến trước một góc vắng người trong công ty, hắn mới dừng lại, nhìn quanh để đảm bảo không còn ai, hắn mới liếc nhìn cô.

“Cô có phải biết chuyện gì về tôi không?” Trần Dực đã quan sát Mạc Linh một lúc mới làm ra kết luận này.

“A, anh nói cái gì? Tôi không hiểu, tôi chưa gặp anh lần nào mà.” Cô giả ngu.

“Đừng nói dối, nếu tôi không lầm thì cô khá nhạy cảm với chuyện của Tiểu Hoa, còn làm ra hành động kì lạ khi nghe về tôi, tôi nghĩ cô có điều gì đó không nói ra được, phải không?”

Tiểu Hoa ở đây tất nhiên là Bạch Liên Hoa rồi, hơn nữa, cô không có làm hành động kì lạ gì khi nghe về hắn cả! Cô khi đó hoàn toàn là bị sốc đến quên cử động luôn a!

“Nếu anh đã biết không nói ra được, anh còn hỏi tôi làm gì?” Mạc Linh ra sức khinh bỉ hắn, lại khinh bỉ hắn.


Trần Dực thật sâu nhìn cô, như thể cô và hắn có một chân với nhau vậy, điều đó làm cô không thoải mái tí nào. Đối mặt với một tên mặt liệt rất gian nan a! Ai bảo nam nhân lạnh lùng rất có khí chất? Mau ra đây, ta phải ném ngươi cho Tiểu Hi ăn! (Chú: Tiểu Hi là con chó của bác bảo vệ trong Mạc thị.)

“Vậy là tôi đoán đúng rồi, cô cũng trọng sinh sao?”

“...”

Hắn nói “trọng sinh” kìa... Còn nói “cũng” nữa kìa...

Oa, quanh co nửa ngày, hóa ra hắn trọng sinh. Trần Dực trong tác phẩm là một pháo hôi, bị các nam chủ mạnh mẽ chèn ép đến không thở nổi, cuối cùng rút khỏi giới nghệ sĩ, thành anh chàng bán hoa ở đầu phố. Nếu ghép lý do hắn trọng sinh vào đây, thì mọi chuyện đều sáng tỏ rồi.

Nhưng mà cô có nên nói cho hắn biết cô là xuyên qua chứ không phải trọng sinh hay không? Hay là thôi đi, để hắn tự não bổ, không phải người ta nói não bổ đế là mạnh nhất sao?

“A, đúng vậy, hóa ra anh cũng là vậy sao?” Cô (giả vờ) khiếp sợ, che miệng không dám tin nhìn hắn.

Thiếu nữ, giải Diễn viên xuất sắc năm nay là dành cho ngươi!

Tác giả có lời muốn nói:

Hắc hắc, phấn khích chưa? Ta thật sự rất thích mặt liệt đại nhân a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui