"Này... chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Mạc Linh cố ngăn khóe môi run rẩy, thanh âm hạ xuống hết mức có thể.
"..."
Tất cả mọi người không nói lời nào, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đùn đẩy qua lại nhưng chung quy không ai dám ngẩng đầu lên.
"Ồ? Không ai biết sao?" Cô bật cười, tiếng cười thanh thoát như gió xuân nở rộ.
"Linh nhi,..." Kanato Ken bước lên, che giấu nội tâm chột dạ lén lút nhìn cô "Lúc nãy cha bọn anh đến, có... ừm, bàn luận một chút về chuyện xưa."
Mạc Linh vẫn giữ nụ cười, có điều khuôn mặt càng lúc càng đen.
Cô vừa trở về sau khi chọn xong lễ phục đã mệt chết đi, về đến lại thấy một đống đồ không còn nguyên trạng lăn lóc trên đất, xung quanh hỗn độn không chịu được. Điều đầu tiên bật ra trong đầu cô là, "cớm" tới.
Ngoài ý muốn nhất là, ngoài những người trong Kanato gia, cô còn nhìn thấy một đám nam chủ ngồi cạnh nhau, còn có mấy lão nhân lạ mặt hào khí ngất trời trừng mắt mắng nhau.
Ừm, không cần nói cũng biết nguyên nhân là do bọn họ rồi. Có thể ở Kanato gia không kiêng nể gì đánh nhau thì hẳn là vai vế không nhỏ, cô không chọc vào.
Có điều...
Mạc Linh chầm chậm cúi xuống, nhặt lên một mảnh vỡ sứ của cốc nước, tất cả mọi người, tất nhiên là trừ một đám "thiếu niên" vẫn chưa để ai vào mắt kia ra, đều nín thở theo dõi từng cử chỉ của cô.
Kanato Ken nhận ra chiếc cốc đó, nó là...
"Bản giới hạn của Nagisa..."
Trên mảnh vỡ đó vẫn còn nửa mặt của nhân vật hoạt hình cô yêu thích.
Kanato Ken nhanh trí, chân trước đã hướng tới cửa, có điều vẫn là chậm một bước.
"Các ông đều dừng lại cho cháu!!!"
Mạc Linh bùng nổ, cả cái bàn gỗ lớn không ai dám đụng đến cũng bị cô một cú lật ngược ngã ngang.
Tiếng động lớn cắt ngang cuộc cãi vã không hồi kết, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
"Các ông đã bao nhiêu tuổi rồi? Một đám người hợp lại đều hơn mấy trăm tuổi, còn ở đây nháo cái gì?!"
"Cái đó..." lão Khương định mở miệng.
"Không được lên tiếng! Các ông mau ngồi xuống đó cho cháu!" Cô trừng mắt, cơn giận không thể áp chế xông lên đầu, cả khuôn mặt trướng đỏ bừng.
Cô ngồi phịch xuống đất, những lão gia kia cũng bị dọa ngồi xuống theo, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ hoang mang, bối rối khó che giấu.
"Các ông có biết những thứ các ông ném có giá trị thế nào không? Là đồ vật quan trọng thế nào không? Các ông cãi vã thế này được cái gì? Tại sao không làm gương cho bọn trẻ mà còn trẻ con như thế?............"
Vô hạn tuần hoàn những câu hỏi, bọn ông bị nói đầu càng lúc càng thấp, cuối cùng không ai phản bác cô.
"Cô ấy... thật đáng sợ..." Hoàng Ngôn Đằng không thể tin được nhìn Mạc Linh vẫn thao thao bất tuyệt.
"Đó... là cha sao?" Lâm Hoài Nam dụi dụi mắt.
"Lão già cũng có ngày hôm nay!" Khương Thành Quan vui sướng khi người gặp họa mở miệng.
"..." Châu Quang Khải không lên tiếng, trong lòng thầm nói, may mắn hắn chưa từng chọc giận cô.
"Hừm, quả nhiên..." Bạc Ngưng Thần trầm ngâm, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
"Thanh Nhi, đừng nhìn." Đồng Phù không nỡ để Đồng Thanh thấy bộ dáng chật vật này của cha Đồng.
"Gì chứ? Rất thú vị mà!" Đồng Thanh muốn đẩy cái tay đang che mắt mình ra "Nhưng vì sao Linh lại nổi giận như vậy?"
"Đó là chiếc cốc yêu thích của Linh nhi." Kanato Ken cuối cùng lên tiếng giải thích.
Chỉ như vậy...? ← Đây là tiếng lòng của mọi người.
Đến khi Mạc Linh hô hấp không thuận vỗ vỗ ngực, cơn tức mới dần chậm lại, đau lòng nhặt lên những mảnh vỡ khác, cúi mặt ghép nó lại.
Bộ dáng lúc này của cô khác hẳn khi nãy, thân thể nhỏ nhắn thu mình lại, mái tóc nâu bình thường lay động liên tục hiện tại phủ phục xuống, che khuất biểu cảm trên mặt cô, khiến người ta càng thêm xót xa.
Ô ô ~ chiếc cốc này là bản số lượng giới hạn, cô mất cả một ngày xếp hàng mới có được nó...
Cuối cùng Kanato Ken không chịu được bộ dạng cô thương tâm, bước tới nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
"Linh nhi, không có chuyện gì."
"..." Mạc Linh run lên một chút, ngẩng đầu, mếu máo nhìn hắn "Cốc..."
"Ừ ừ, anh mua đền cho em, ngoan, không khóc." Hắn ôm cô vào lòng, vỗ về cô như đứa trẻ.
Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, không nói được một lời. Cô cũng không hề biết nhìn cô như thế này không chỉ có mỗi mình Kanato Ken khó chịu.
Không thể đi lên ôm lấy cô vào lòng, trong lòng bọn họ như bị ai cào rách, không thể phát tiết, chỉ đành trừng mắt nhìn về phía một đám lão nhân thích gây họa.
Lão Hoàng còn định nói gì nữa, nhưng bị lão Khương ngăn lại.
"Đừng nói gì, càng nói càng sai."
"..."
Chuyện này... cứ như vậy kết thúc sao? Như vậy còn gì là tôn nghiêm của bọn ông nữa?
Nhưng mà...
Đối diện với vô số ánh mắt uy hiếp của đám con vô ơn, bọn ông tỏ vẻ, tôn nghiêm là cái gì, ăn được không?
Một đám lão gia gia ôm nhau nhìn trời, vẻ mặt cảm thán, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng vừa mới đánh nhau long trời lở đất lúc nãy là của họ.
Khụ, mọi thứ đều là mây bay, mây bay a ~
Có điều, cô bé này có phải là Mạc Linh hay không a? Rõ ràng theo điều tra cô rất ngoan ngoãn dịu dàng, đáng yêu có lễ, nào có chuyện sẽ nổi giận mà "dạy dỗ" bọn họ một trận thế này chứ?
Không khí đang yên lặng chợt nghe thấy tiếng cười rùng rợn vang lên, đồng thời trước mặt Mạc Linh xuất hiện mấy người khi nãy cô vừa "nhẹ nhàng nhắc nhở".
Kanato Ken cũng có chút khẩn trương, bọn ông là lớp người đi trước, đã trải qua bao nhiêu chuyện hắc ám, lòng dạ sâu tựa biển, không thể nào có chuyện bọn ông dễ dàng bỏ qua cho một đứa nhỏ dám lên mặt với bọn ông như thế.
Không chỉ mỗi Kanato Ken lo lắng, cả bọn Khương Thành Quan luôn ngồi yên bên cạnh cũng đứng dậy, bước tới dè chừng chắn trước mặt Mạc Linh, ý tứ bảo hộ rõ ràng.
"Tránh ra." Bạc lão gia hùng hồn nói, không cho phép bọn họ từ chối.
"..." Mạc Linh nhìn thấy một đám người đứng chắn trước mặt, cảm động không nói nên lời, nhưng nhìn thấy hai tay bọn hắn hơi run, cô chợt nhận ra mình vừa chọc vào tai họa lớn rồi.
"Để em." Cô đứng dậy, dưới ánh mắt phản đối của bọn hắn, đi tới trước mặt Bạc lão gia, ngẩng cao đầu kiên cường nói "Cháu không hối hận với những gì mình vừa làm."
"Tốt, rất tốt." Bạc lão gia không giận ngược lại còn cười lớn, bước tới, xem nhẹ những động tác nhỏ của đám con trọng sắc quên nghĩa, đối diện với Mạc Linh "Cô bé, cháu có nghĩ mình thoát khỏi đây không?"
"... Không." Cô thành thật đáp.
"Khụ khụ..." Kanato lão gia miễn cưỡng nghẹn ho mấy tiếng, bình tĩnh phẩy tay "Tiếp tục đi."
Bạc lão gia quắc mắt nhìn Kanato lão gia một cái, lộ vẻ không thèm tính toán cười cười.
"Như vậy, để đền bù cho hành động thất lễ vừa rồi của cháu, cháu làm con dâu ta đi." Bạc lão gia thản nhiên nói.
"Vâ... hả?" Suýt chút nữa cô đã gật đầu rồi.
Bạc lão gia tiếc nuối chậc lưỡi, hoàn toàn không nhìn sát khí không ngừng toát ra xung quanh, vỗ vỗ vai cô.
"Linh nhi phải không? Ta nhất định sẽ khiến cháu làm con dâu của ta."
"..."
"Này này! Ông đừng có cướp lời tôi! Linh nhi, cháu phải lấy con ta!"
"Không đúng! Con ta!"
Đại hội tranh giành con dâu bắt đầu. Mạc Linh kéo kéo khóe môi co giật, bình tĩnh nhìn mấy người lại có xu hướng muốn đánh lên, giơ tay cao cao thu hút sự chú ý của họ.
"Thật có lỗi, bất quá... các ông là ai?" Cô luôn thắc mắc từ lúc mới bước vào đến giờ.
"..." Gió lạnh quá...
Tác giả có lời muốn nói:
Tại hạ tăng động, mọi người tiếp tục...
Vốn định giải quyết trong hai chương, không ngờ viết viết một hồi lại ra thêm nhiều chữ...
Đại khái, chương sau xong chuyện này đi...
Mọi người tối tốt lành ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...