Đợi khi Mạc Linh nhìn thấy Khương Thành Quan ngoan ngoãn ngồi ở phòng ăn, nghiêm trang trừng mắt với chén cháo yến mạch đã là hai hôm sau.
"Chào buổi sáng, cha, Tiểu Quan." Cô theo thường lệ mỉm cười ngọt ngào với ông Mạc, ngồi vào chỗ bên cạnh ông.
Khương Thành Quan vốn đã nhìn thấy Mạc Linh bước xuống, còn định mở miệng chào hỏi, đột nhiên đón nhận nụ cười ngọt đến chết người kia, không tiếng động ôm mũi.
Chết tiệt! Định lực quá kém!
Hắn mắng thầm, may mà cô còn đang cùng ông Mạc chào hỏi nên không chú ý tới hắn.
Nhanh chóng che giấu chất lỏng ấm áp có ý định muốn xông ra, Khương Thành Quan cứng nhắc lên tiếng.
"Chào buổi sáng."
"Ừm, anh đã đến lâu chưa? Tôi cứ tưởng anh sẽ đến trễ chứ." Mạc Linh vỗ vỗ vai hắn, thành công khiến mũi hắn dâng trào.
"Ấy! Chảy máu rồi!" Cô cuống quýt quơ tay lung tung, lớn tiếng gọi "Đông mẹ! Mau đến đây! Tiểu Quan sắp chết rồi!"
Đông Mạch Na đang đứng gần đó yên lặng bước tới, nếu không phải do bà ở đây, nghe cô gọi nhất định sẽ nghĩ Khương thiếu gia sắp chết thật mất.
Ông Mạc cũng không lên tiếng, nhìn liếc qua hai người vội vàng liền nâng tờ báo mới che khuất tầm mắt. Bảo bối nhà ông đang bối rối, không nên nhìn.
Khương Thành Quan càng là câm nín, hắn còn chưa kịp nói gì, cô đã gạt tay hắn ra rồi nhét giấy vào mũi, còn hô hào lung tung.
Khụ, nhìn từ dưới lên hóa ra cô cũng rất đáng yêu.
Hô! Gần quá!
Khương Thành Quan vừa cảm nhận được hai tay mềm mại chạm vào mình, lập tức máu mũi lại không nhịn được phun trào lần hai.
Đông Mạch Na rất uyển chuyển kéo Mạc Linh ra xa, đến thay hắn xử lý cái mũi đáng thương, trong lòng âm thầm tiếc hận sao tiểu thư nhà bà lại trì độn như vậy chứ!
Cuối cùng dưới nỗ lực bình ổn tâm tình, Khương Thành Quan thành công ngăn ngừa nguy cơ chết ngất vì mất máu. Nếu xem nhẹ hai cuộn giấy nhỏ trên mũi hắn, nhìn chung hắn vẫn còn rất đẹp trai. ←_← Đây là Mạc Linh động kinh.
"Linh nhi, hôm nay con phải qua Nhật sao?" Ông Mạc thấy mọi chuyện đã ổn mới bình tĩnh buông báo, bắt đầu dọn bữa sáng.
"Vâng ạ, Ken nói là sắp có bữa tiệc lớn, muốn con có mặt." Cô thành thực đáp.
"Ừm, nhớ đừng nghịch phá, đi sớm về sớm."
"Vâng."
Khương Thành Quan nghe thấy ông Mạc dễ dàng đồng ý, yên lặng rơi lệ. Là ai lúc nãy hỏi hắn đủ điều, mỉa mai hắn vậy? Người này hắn không biết a!
Tiểu Quan, cậu vất vả rồi.
Khương Thành Quan giật mình, là ai đang nói.
Sau khi xong bữa, cô cùng Khương Thành Quan ngồi vào ghế sô pha, tùy ý chọn một kênh xem, cô thì cầm điện thoại bắt đầu kháng chiến.
Nhấn dãy số mà có chết cô cũng không muốn gọi, thật nhẹ nhàng đưa điện thoại lên tai.
Đầu dây bên kia rất nhanh thì nghe máy.
[Có chuyện gì?] Vẫn là thanh âm không mặn không nhạt.
Cô vội vàng tắt âm của ti vi, đưa ngón trỏ với Khương Thành Quan, sau đó trầm giọng như đang bệnh.
"Bạc tổng... thật ngại quá, tôi có chút nóng... có thể.. xin anh cho tôi nghỉ..." Cô nhìn sang Khương Thành Quan, hắn hiểu ý lập tức giơ ba ngón tay "... Ba ngày không?"
[...] Bên kia yên lặng quỷ dị, một lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng [Được thôi, vậy xong việc tôi đến thăm em.]
"A, không cần phiền Bạc tổng... đây là bệnh truyền nhiễm, anh không cần, khụ khụ..." Cô che miệng ho khẽ mấy tiếng như đang cố nhịn, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
[Được rồi, vậy thì ở nhà nghỉ ngơi đi, công việc hôm sau đến bù lại.]
Mạc Linh che giấu nội tâm mừng như điên, thành thực gật đầu, suy yếu nói cảm ơn liền ngắt máy, sau đó giơ hai ngón tay với Khương Thành Quan.
Hắn buồn cười nhìn cô, nếu cô không nhận ra, hắn cũng không tiện vạch trần. Với khả năng diễn xuất kém cỏi đó, nếu cô lừa được tên tổng giám đốc quỷ súc kia thì thật đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Bên này cô đang hưng phấn gom quần áo đến sân bay, bên kia Bạc Ngưng Thần vẫn giữ tư thế nhìn điện thoại, trên màn hình là gương mặt xinh đẹp đang say ngủ.
Bạc Ngưng Thần ngồi một hồi lâu, nhấn nút gọi cho thư ký bên ngoài.
[Bạc tổng, có gì căn dặn ạ?] Thư ký Chung nhanh chóng nhận máy.
"Đặt cho tôi một vé đi Nhật ngay lập tức, chuyến bay phải trong hôm nay." Hắn ra lệnh.
[Vâng.] Kinh nghiệm lâu năm khiến cho thư ký Chung không dám hỏi nhiều, nhanh chóng thực hiện yêu cầu của hắn.
"Hừ, em đừng nghĩ có thể chạy về bên hắn." Bạc Ngưng Thần câu môi, khuôn mặt nhu hòa nhưng ánh mắt lạnh như băng.
…………………………………………………
Hoàng thị, phòng tổng giám đốc.
"Hoàng tổng, có thư mời gửi cho ngài." Thư ký chuyên nghiệp trình lên một thiệp mời màu trắng được trang trí tinh xảo.
"Để đó đi." Hoàng Ngôn Đằng ngồi ngược với ánh sáng bên ngoài nên không thấy rõ mặt, chỉ có thanh âm lạnh nhạt chứng tỏ hắn đang rất không vui.
Thư ký rơi lệ chạy vội, ô ô, Hoàng tổng thật đáng sợ, cô muốn nghỉ việc!
Hoàng Ngôn Đằng nhìn dòng chữ đen thanh thoát trên nền trắng, khóe môi cong lên, ánh mắt trong bóng tối chợt lóe.
"Kanato, hửm?"
……………………………………….….…
Lại ở một nơi cách đó không xa, vừa vặn bang Bạo Minh cũng nhận được một tấm thư mời, và người nhận được cũng đồng dạng nở một nụ cười, có điều là cười lạnh.
"Chờ tôi nhé, Linh."
………………………………………………
"Ắt xì!"
Khương Thành Quan nhìn ai kia không chút hình tượng hắt hơi một cái rõ to, im lặng đưa khăn giấy qua. Mạc Linh nhận được, không chút e lệ lau lau mũi, sau đó tiện tay ném vào thùng rác cách đó không xa.
Cô vẫn còn đang cùng Khương Thành Quan chờ đợi kiểm tra, tràn đầy hồi hộp mà ngóng nhìn về phía máy bay cách đó không xa.
Có điều, không hiểu sao cô lại thấy lần này sẽ xảy ra chuyện gì đó kinh thiên động địa, hay là cô nghĩ nhiều nhỉ?
Vẫn là câu nói đó, Mạc Linh, cách mạng còn dài, cố gắng lên!
Tác giả có lời muốn nói:
Giai muội, cố gắng lên!!
ᕦ(≧ω≦)ᕤ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...