Bảy giờ sáng, Thanh Nhi đúng giờ ngồi dậy, thoát khỏi tư thế cúi mặt cả một buổi tối, ôm khuôn mặt mệt mỏi bước vào phòng tắm.
Dùng sức vốc nước lên mặt, đối với chính mình trong gương nở một nụ cười thật tươi.
"Tốt."
"Linh ~ ơi ~"
Mạc Linh còn chưa kịp bước vào thang máy thì đã bị tập kích từ phía sau, hại cô loạng choạng suýt nữa thì "thân mật" với bức tường trước mặt. Đã sớm quen nên không cần nhìn cũng biết thủ phạm là ai.
"Ai, Nhi, cậu đừng ôm chặt như vậy, tớ sắp nghẹt thở chết rồi!" Mạc Linh loay hoay muốn thoát khỏi gọng kìm của Thanh Nhi, bất đắc dĩ lại dung túng cho Thanh Nhi ôm lấy mình.
"Không chịu đâu, người ta còn chưa ôm đủ, nhớ cậu chết được!" Thanh Nhi làm nũng ôm càng nhanh, sống chết không chịu buông.
Mạc Linh cũng không tính toán, cứ thế bước vào thang máy cùng với "keo dính người" kia.
Cùng ngồi vào bàn làm việc, Mạc Linh mới quay sang hỏi Thanh Nhi.
"Đúng rồi, Nhi, trông mặt cậu kém quá, hôm qua ngủ không ngon sao?" Mạc Linh nhìn khuôn mặt hồng hào nhưng vẫn không che giấu được hai mắt hơi sưng của Thanh Nhi, lo lắng hỏi.
"... Rõ ràng vậy sao?" Thanh Nhi đưa tay sờ mặt, gượng gạo nở nụ cười, ánh mắt dần trở nên u ám.
Mạc Linh thật sự nghĩ không ra người lạc quan như Thanh Nhi có thể vì điều gì mà mất ngủ, nhưng chắc chắn là nó không hề tốt đẹp gì, do đó cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay vuốt mái tóc hồng phấn kia.
"Cậu không vui thì không cần mỉm cười, chịu không nổi thì kể với tớ, tớ nhất định sẽ không nhiều lời, ngoan ngoãn cho cậu phát tiết!" Mạc Linh nắm tay, đối với cô thì đây là đang an ủi.
Thanh Nhi cố ngăn khóe môi co giật, lời sau nghe như thế nào lại thấy kì quặc như vậy...
Bất quá, thật ra cũng không tệ...
Mạc Linh nhìn Thanh Nhi có xu hướng mỉm cười, vui vẻ gật đầu.
"Chính là như vậy, cười thật sự ấy, mấy ngày qua cậu cứ làm tớ thấy khách sáo quá!"
Mạc Linh, có thật cô nghĩ mình không nhạy cảm không?
Thanh Nhi thật không ngờ biểu hiện hoàn mỹ của bản thân dễ dàng bị vạch trần như vậy, hơn nữa còn là khi hắn nghĩ mình đã thành công nữa chứ!
"Linh, cô đúng là không tầm thường." Thanh Nhi bất chợt dùng thanh âm trầm thấp vốn có của mình lẩm bẩm.
"Hả?" Mạc Linh còn tưởng mình nghe lầm, ngây ngô hỏi lại.
"Tôi nói, cô xứng đáng để làm bạn với tôi." Thanh Nhi như thay đổi thành người khác, ngang nhiên nói.
Mạc Linh bị dọa giật mình, lùi ghế sang bên cạnh một chút, cố giữ bình tĩnh nhìn người hoàn toàn xa lạ trước mặt.
Trời ạ! Đừng nói với cô lại có rắc rối gì nhé, cô chỉ mới đi làm lại thôi đó!
Khoan, "lại" là có ý gì?
Mạc Linh vô thức đưa tay ôm đầu, nhăn mặt một chút.
Thanh Nhi ngạc nhiên với thay đổi bất ngờ của Mạc Linh, bề ngoài thì trấn định nhưng hai tay hơi run muốn đưa ra đỡ lấy thân hình sắp ngồi không vững kia.
Cô cố mở mắt, lần này thật sự là đau đến chết đi sống lại, hơi thở cũng dồn dập, muốn khống chế bản thân tỉnh táo một chút cũng không được.
"Nhi..."
Mạc Linh nhìn thấy vật thể hồng hồng đối diện, miễn cưỡng nói được một chữ liền ngã xuống, mất đi ý thức.
Thanh Nhi còn chưa kịp phản ứng đỡ lấy cô thì một cánh tay khác đã đưa tới, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm nhũn kia, không tiếng động liếc hắn một cái, ngang nhiên ôm lấy cô rời đi.
Nhìn kẻ đáng lẽ ra nên ghét cay ghét đắng Mạc Linh hiện tại lại ôm lấy cô cẩn trọng bước ra ngoài, Thanh Nhi không rõ bản thân đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ngực trở nên nặng nề, hai tay nắm chặt để áp chế cái gì đó tràn lan bên trong.
Đợi khi Mạc Linh trầm trọng mở mắt ra lần nữa, trần nhà đã biến thành màu trắng, nhưng chung quanh bóng đèn dài là những ngôi sao đủ màu sắc gắn lung tung, kì lạ là rất hòa hợp với khung nền trắng ấy.
Càng nhìn càng thấy quen...
Mà tại sao cô lại ở đây vậy?
"Ui ui ui..."
"Mở mắt cả chục phút rồi mới biết đau à, cô cũng bình thường lắm đấy." Thanh âm nam nhân quen thuộc tới mức đánh chết cô cũng không muốn nghe tới.
Mạnh ngồi dậy, Mạc Linh lập tức nhìn thấy người đáng lẽ ra không nên đến gần cô lại ngồi ngay bên cạnh.
"Châu Quang Khải?" Mạc Linh nghi hoặc, tại sao hắn lại ở đây?
Không đúng, hiện tại thắc mắc mấy chuyện này để làm gì? Không liên quan đến cô.
Nhìn xung quanh thì chín phần là ở bệnh viện, thôi được rồi, càng nghĩ càng rối, bỏ qua.
Châu Quang Khải nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Mạc Linh, cũng cảm thấy bị cô quay đến chóng mặt.
Vừa thấy cô ngã xuống liền vội vội vàng vàng đưa đến bệnh viện, chẩn đoán ra không có gì mới bình tĩnh lại được, lại còn chưa yên tâm ngồi đây cả một ngày với cô, hắn cảm thấy mình đúng là điên rồi, điên như số cuộc gọi đến trong điện thoại hắn vậy.
"Tại sao cô ngất đi vậy?" Châu Quang Khải đột ngột hỏi.
"Hả? Tôi? Ngất đi sao?" Mạc Linh trợn mắt.
"..."
Trong lúc hai người tiến hành trao đổi vô ích thì cửa mở, Mạc Linh nhìn thấy bác sĩ bước vào là người quen liền nhẹ thở ra.
"Em đã khỏe hơn chưa?" Đồng Phù bỏ qua sự hiện diện sáng chói của Châu Quang Khải, tự nhiên bước đến kiểm tra cho cô.
"Tôi không sao, bác sĩ Đồng." Mạc Linh không nhận ra Đồng Phù hơi khựng lại khi nghe đến xưng hô này, tiếp tục hỏi "Vì sao tôi lại ở đây vậy?"
"Em còn nhớ trước khi đến đây em đang làm gì không?" Đồng Phù nghe thấy thanh âm run rẩy của mình.
"Tôi nhớ, tôi vừa đến gặp bạn ở quán bar, rồi tôi đưa bạn tôi trở về nhà, sau đó... sau đó..." Mạc Linh mày mò suy nghĩ một hồi cũng không ra được, đành chịu không tiếp tục truy cứu nữa, hiện tại còn khỏe mạnh là tốt rồi.
"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, em nghỉ một chút đi, anh đi gọi cho Mạc tổng." Đồng Phù xoa đầu cô, để cô ngoan ngoãn nằm xuống rồi ra ngoài.
Châu Quang Khải nhìn bóng dáng gần như là trốn chạy của Đồng Phù, càng lúc càng cảm thấy đầu óc mình chậm tiêu. Từ khi nào mà mọi người thích nói chuyện bí ẩn như vậy? Hay là do hắn không theo kịp xã hội này rồi?
Mạc Linh không muốn nói chuyện với Châu Quang Khải, nhưng nếu hắn ngồi đây thì hẳn là hắn đưa cô tới, còn ngồi đây với cô nữa. Nghề nghiệp của hắn vốn không cho phép ngồi một nơi quá lâu, hắn hết lòng như vậy, cô cũng không thể giả bộ cái gì cũng không biết.
"Châu Quang Khải, là anh đưa tôi đến sao?"
"... Thuận tay thôi." Nói ra câu này Châu Quang Khải muốn cắn cả lưỡi, câu nói dối thiếu đầu óc như vậy mà hắn cũng nghĩ ra sao?
"À..." Mạc Linh ra vẻ đã hiểu, trùm chăn che khuất đầu.
Đến lúc hắn tưởng cô đã ngủ thì chợt nghe từ bên trong chăn truyền đến thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Cảm ơn anh."
Cho nên nói, thiếu nữ, cô là vì băn khoăn có nên cảm ơn người ta hay không mà núp như thế à?
Tác giả có lời muốn nói:
Ai nhô, nhớ ra rồi, thật ra chỉ đơn giản là đầu óc chưa kịp sắp xếp nên mới quên đi thôi, đến một thời gian thích hợp thì nhớ lại thôi
Các đồng chí nghĩ tới việc cho Linh nhi té giếng ngã đập đầu gì gì đó thì chết tâm đi, ta yêu Linh nhi lắm, không nỡ đâu
~Còn có, dạo này năng suất quá, ta yêu mình chết mất ~ (*¯︶¯*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...