Nam Chủ Nam Phụ Mau Cút

❣️Chương 1 : Xuyên rồi sao ? ❣️

Trong căn phòng được trang trí bằng màu trắng xoá , vài hoạ tiết cành hoa tím nhạt , cô độc ! Trên chiếc giường to lớn màu tím , một cô gái có ngũ quan tinh xảo đang ngủ ngon lành . Đôi môi cô nhấp nháy như nói mớ ! Ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ , chiếu thẳng vào mái tóc xanh không thương tiếc , mái tóc hiện dưới ánh nắng tạo nên một khung cảnh xinh đẹp ! Đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy , liền " A " một tiếng . Đôi đồng tử màu vàng nhẹ khẽ mở rỡ , khung cảnh lại huyển bí , thi thoảng liền có tiếng chim hót tạo nên khung cảnh thơ mộng hơn !

" A , đau đầu quá ! " Cô khẽ nói , đưa đôi đồng từ vàng liếc xung quanh căn phòng . Căn phòng rất đẹp a ~ ! Sáng sủa , sạch sẽ nha ! Cô liếc khẽ , chợt giật thót , không phải phòng cô nha . Phòng cô là màu đen a , chẳng lẽ cô bị bắt cóc ? Không , cô sẽ phát hiện và giết họ chứ ... Cớ gì , chẳng lẽ là xuyên không a ? Không thể !!

" Xuyên rồi sao ? " Cô quát tướng lên làm cả căn biệt thự Liễu gia chấn động , chim chóc bay mất ngay cả mấy cô hầu cũng làm không xong !

Không thể nào , cô nhớ tối hôm qua cô còn ở nhà mà , còn đọc tiểu thuyết nữa cơ ... Không lẽ , cô xuyên qua quyến tiểu thuyết đó sao ? What the f**k , cô không tin ! Phải kiểm chứng nha ~

" Cạch " Tiếng mở cửa phòng vang lên , 1 lần nữa cô giật thót tim ... ! Cứ như là phim ma ấy nhỉ ?


" Vi Vi , cuối cùng con cũng tỉnh a ! " Trước mặt cô , một người đàn bà cỡ 30 tuổi xuất hiện . Mái tóc đỏ rựu của bà được búi lên theo củ tỏi . Khuôn mặt xinh đẹp , hiền hậu . Giọng bà trong trẻo , ấm áp ! Bà sụt sịt nhìn cô , cứ như cô gặp nạn ấy .

" Mẹ ? Sao thế , sao mẹ lại khóc ?! " Cô hỏi lại , thực sự thì cô biết nha ! Nhưng phải hỏi để chứng minh a , lỡ có chuyện quan trọng mà cô không biết thì ... Bi ai , bi ai !

" Vi Vi , con không nhớ sao ? Con bị té sau vườn hoa , bất tỉnh nhân sự nha ! Lúc đó , có chị con Liễu Vân a ! Mẹ rất lo . " Người mẹ kia tiến tới chỗ cô , lau mặt hộ cô . Quan tâm cô sao ? Ấm áp quá , cô chưa từng được như thế này ...

" Vậy sao ? " Cô hỏi lại , thực sự thì chuyện này quá kì lạ nha . Sao cho cô ? Ngay cả nguyên chủ cũng chưa nói gì với cô , chẳng lẽ cô phải tự xoay sở ?

" Đúng nha ! Mẹ lo lắm , con còn đau không ? " Người mẹ kia đáp lại cô , khuôn mặt hiền dịu nhìn cô . Mẹ , đáng yêu thật nha !

" Không , con không đau nữa . " Cô cảm giác thật thích . Vì sao ? Vì cô được quan tâm nha ~~ Vui vui ! << Chị làm gì mà ghê thế ? Quan tâm thôi mà :)) >>


Người mẹ kia ầm ừ vài tiếng rồi nhắc cô xuống ăn cơm . Cô gật đầu nhẹ rồi đi vệ sinh cá nhân . Xong , cô mở tủ quần áo của mình ! Nhìn một lượt , mắt cô liền lạnh tanh . Đồ hở , thiếu vải , ... Nguyên chủ a , cô hại chết tôi rồi ! Cô khóc ròng , đồ thế này bố ai mặc ?

Sau một hồi loay hoay xoay sở , cô cũng tìm được bộ đồ đẹp , được ! Nó là một chiếc đầm xanh dương nhạt , dài đến tận đầu gối , xung quang nó được đính ren trắng với ít mảnh kim cương vàng nhạt . Cô xoã mái tóc xanh xuống , đeo thêm một cái nơ nhỏ trên đầu ! Mỉm cười tự kỉ trong gương , cô vui vẻ phán :

" Mỹ nhân ! Chậc chậc , quá xinh " Cô tặc lưỡi rồi đóng phòng ! << Chị tự kỉ à ?! =)) >>

Xuống lầu , cô thấy 2 người ngồi trên bàn ăn . Một người đàn ông với mái tóc đen mượt , khuôn mặt trẻ , đẹp trai a ! Người đó là ba cô , Liễu Ôn ! Người còn lại là người sáng nay , đó là mẹ cô , Vị Nhu ! Nhưng , cô thấy thiếu thiếu ...

Bạch Liên Hoa tỷ đâu rồi ?!

#HẾTCHƯƠNG

❣️Đôi lời tự kỉ ❣️
<< Lần đầu mình viết truyện , mong các bạn ủng hộ nha ! Nhớ vote và comment để Erix có thêm động lực nhé ! Nhân tiện , năm mới , mọi người thêm giỏi , đẹp . Trai thì đẹp , nữ thì xinh . Đa tài , đa sắc nhé ! ❤️ Phương ❤️ Erix ❤️ >>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận