Cố gia đại trạch cũng không phải trang hoàng cái loại phong cách hiện đại xa hoa, mà là theo một loại nét đẹp cổ kính.
Tiếng nhạc thư hoãn quanh quẩn ở trong đại sảnh, nhẹ nhàng phảng phất như gió nhẹ từ từ thổi qua.
"Cố thiếu tới!"
Nhóm tuấn nam mỹ nữ nguyên bản còn đang tụ ở bên nhau nói chuyện phiếm bởi vì một câu này mà đồng loạt quay đầu nhìn lại.
"Nữ nhân bên cạnh Cố thiếu kia là ai?"
"Có ai biết sao?"
"Không quen biết."
Tiệc sinh nhật đêm nay, Diệp gia cũng ở trong danh sách được mời.
Người khác có lẽ không quen biết Diệp Nguyên Cửu, nhưng thân là cha mẹ của Diệp Nguyên Cửu cùng với Diệp Nguyên Lâm mấy ngày hôm trước vừa mới gặp qua cô không có khả năng không quen biết.
"Mẹ, Nguyên Cửu như thế nào sẽ ở đây? Còn đáp lên Cố thiếu." Diệp Nguyên Lâm sắc mặt khẽ biến, trong lòng hoảng hốt.
Diệp phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Diệp Nguyên Lâm đáp ở cánh tay chính mình, nói: "Con nếu nói sự tình đã làm tốt, liền sẽ không có sai lầm."
Diệp Nguyên Lâm hiển nhiên vẫn là không yên tâm, tay hơi hơi siết lại, "Mẹ, mẹ không biết lúc ấy Nguyên Cửu vì tiền mà hố con như thế nào.
Khó đảm bảo lần này câu dẫn Cố thiếu, không phải không có mục đích, có lẽ cô ấy muốn trở lại Diệp gia, đoạt lại Mộc Phong."
Vừa nói xong, đầu bên kia Nguyên Cửu phảng phất giống như nghe được, đưa mắt nhìn lại đây.
Cũng không có dừng lại bao lâu, thực mau liền dời đi, ngẩng đầu cùng Cố Kiêu nói chuyện, "Cố gia cùng Diệp gia có hợp tác?"
"Cái gì?" Cố kiêu hơi sững người, "Diệp gia..
Là cái nào?"
Nguyên Cửu nhìn chằm chằm bộ dáng mờ mịt của Cố Kiêu, kinh ngạc nói: "Anh thật không biết? Chính là cha mẹ thân sinh của em a, tuy rằng hiện tại không phải."
Cố Kiêu nghe vậy, đuôi lông mày nhẹ chọn, "Em thoạt nhìn rất khổ sở, có cần hay không anh làm Diệp gia phá sản?"
"Con mắt nào của anh nhìn thấy em khổ sở?" Nguyên Cửu vươn tay nhéo mặt Cố Kiêu, động tác thân mật làm người chung quanh tròng mắt đều thiếu chút nữa rơi xuống, "Đừng động một chút liền làm cho người ta phá sản, lại nói bọn họ cũng không có chỗ nào có lỗi, em không oán."
Nữ nhân này rốt cuộc là ai?
Lại dám đối Cố thiếu như vậy, cố tình Cố thiếu còn không có sinh khí?
Từ từ, trên mặt Cố thiếu.
Đó là..
Cười sao?
"Bị đuổi ra khỏi Diệp gia, từ thiên kim hào môn cao cao tại thượng biến thành người thường, em thật sự không hận?"
Nguyên Cửu nâng mặt, nhợt nhạt cười, "Nếu biến thành người thường, có thể gặp được anh, em cảm thấy đáng giá.
Hơn nữa, Diệp gia có gì đặc biệt hơn người, leo lên Cố thiếu gia, mới có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh không phải?"
Cố Kiêu thân mật mà xoa xoa đầu Nguyên Cửu, "Lời này của em làm anh nghe thật là thoải mái.
Được rồi, đi thôi, mang em đi gặp ba mẹ anh."
"Ba." Cố Kiêu mang theo Nguyên Cửu đi đến trước mặt Cố phụ, thanh âm vẫn như cũ, nhưng thái độ so lúc trước ôn hòa hơn rất nhiều, "Đây là vị hôn thê của con, mẹ của cá vàng, Diệp Nguyên Cửu."
"Diệp Nguyên?" Cố phụ nghe thấy cái tên này, không khỏi nghi hoặc: "Ba chỉ biết Diệp gia chỉ có một nữ nhi kêu Diệp Nguyên Lâm."
Cố Kiêu đạm thanh nói, "Ba, tên chỉ là trùng hợp.
Còn có, Nguyên Cửu chính là người con vẫn luôn tìm kia."
Cố gia trên dưới đều biết việc phát sinh vào 5 năm trước, tự nhiên đối nữ hài chưa bao giờ gặp mặt này tâm tồn cảm kích.
Hiện giờ nghe Cố Kiêu nói như vậy, ý cười trên mặt Cố phụ cũng gia tăng một chút, "Đa tạ Diệp tiểu thư năm đó cứu giúp."
"Bá phụ khách khí, năm đó cháu cũng chỉ là đi ngang qua nhìn đến, đương nhiên muốn ra tay cứu giúp.
Không cứu người tương đương với giết người, lòng cháu sẽ bất an." Nguyên Cửu khẽ cười nói.
"Mẹ cùng cá vàng đâu?"
"Còn ở trên lầu, nói là muộn một chút lại xuống dưới." Cố phụ nói, ánh mắt hơi mang trách cứ mà nhìn thoáng qua Cố Kiêu, "Nếu không phải lần trước tin tức ở công viên trò chơi tuôn ra, chúng ta cũng không biết con của con thế nhưng cũng đã hơn hai tuổi." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...