"Đỗ Viễn?" Cố Kiêu liếc mắt nhìn bí thư đang thất thần.
Đỗ Viễn vội hồi thần lại nói, "Lão bản, sáng nay có ba cái hội nghị muốn mở, còn có một cái nghi thức ký hợp đồng cùng đối tác."
Cố Kiêu lướt qua hắn, hướng văn phòng đi đến: "Nghi thức ký hợp đồng để cho người khác đi, lý do tôi không đi chính cậu nghĩ."
Đỗ Viễn cái ót nhỏ chảy ra một giọt mồ hôi lạnh: "Tôi sẽ làm tốt."
Đi ở phía trước Cố Kiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: "Còn có, cậu xem một chút cá vàng cần dùng những cái gì đều chuẩn bị một phần để vào văn phòng tôi."
"Cá vàng là?"
"Oa!" Đoạn Cẩn Du từ trong lòng ngực Cố Kiêu ló đầu ra, một bộ dáng ngoan ngoãn.
Mái tóc mềm mại cũng có chút hỗn độn, nhưng cũng không có thể che dấu được khuôn mặt đáng yêu lại xinh đẹp của mình.
Lão bản thế nhưng đặt tên cho con trai là cá vàng, thật là..
"Lão bản, thiếu gia cùng ngài lớn lên cũng không phải rất giống a, xem ra giống phu nhân nhiều hơn một ít." Đỗ Viễn cười lắm miệng một câu.
Sau đó, hắn liền nhìn đến mỗ vị đại lão biểu tình dần dần đọng lại, trong mắt phảng phất như có một cơn lốc, hắn xem đến rõ ràng, cũng..
Kinh hồn táng đảm.
Cố Kiêu xách cổ áo Đoạn Cẩn Du thả vào trong lòng ngực Đỗ Viễn, lạnh lùng nói: "Cậu hôm nay cái gì đều không cần làm, thay tôi chiếu cố thằng bé.
Còn có, tôi không hy vọng nghe được tiếng khóc của trẻ nhỏ, không cần quấy rầy tôi công tác."
Ý ngoài lời, chính là không cần mang theo Đoạn Cẩn Du xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đỗ Viễn:.
Từ từ hắn đây là giáng chức thành bảo mẫu sao?
Còn không phải là nói một câu thiếu gia cùng lão bản lớn lên không giống sao? Trên thế giới này trẻ nhỏ lớn lên không giống cha mà giống mẹ cũng rất nhiều a, lão bản làm gì muốn sinh khí?
Đường đường bí thư chủ tịch tập đoàn Cố thị trong vòng vài giây biến thành bảo mẫu - Đỗ Viễn, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu trông trẻ.
Ôm Đoạn Cẩn Du trở lại văn phòng chính mình, Đỗ Viễn vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho bằng hữu nhờ người ta hỗ trợ mua chút đồ vật trẻ nhỏ cần dùng đưa lại đây.
Đỗ Viễn gặp qua rất nhiều hùng hài tử, thích khóc thích nháo thật là phiền người.
Nhưng thiếu gia lại không khóc không nháo, an an tĩnh tĩnh chính mình phát ngốc.
Đỗ Viễn cấp Đoạn Cẩn Du dựng lên rào chắn, chính mình liền ngồi ở một bên quan sát một hồi lâu, xác nhận Đoạn Cẩn Du là cái đứa bé ngoan ngoãn, lúc này mới bắt đầu yên tâm mà làm việc của chính mình.
Trong lúc hắn xuống lầu lấy đồ chuẩn bị cho Đoạn Cẩn Du, trở về vẫn thấy Đoạn Cẩn Du cũng vẫn ngồi đó ngoan ngoãn, không cấm cảm khái, thiếu gia đáng yêu hơn lão bản nhiều.
Tại nạn chân chính là vào 5 giờ chiều..
Đương khi Đỗ Viễn tiếp nhận tiếng khóc nỉ non đầu tiên của Đoạn Cẩn Du nhi, Đỗ Viễn ngốc.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua nóc nhà, không có nứt, còn tốt còn tốt.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
Mặc cho hắn dỗ như thế nào cũng đều không có tác dụng, dùng ăn cũng không chặn được tiếng khóc của Đoạn Cẩn Du, cuối cùng không có biện pháp hắn đành phải đem Đoạn Cẩn Du đưa tới văn phòng Cố Kiêu.
"Sếp, thiếu gia lúc trước đều thực ngoan, sau lại không biết như thế nào vẫn luôn khóc muốn tìm ngài, tôi dỗ như thế nào cũng đều không chịu, ngài xem?"
Cố Kiêu từ sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, hơi có chút mệt mỏi mà nhéo nhéo mi tâm, "Ôm lại đây cho tôi."
Hắn tiếp nhận Đoạn Cẩn Du, nhẹ giọng hỏi: "Vì cái gì khóc?"
"Ma ma hứa hôm nay muốn mang cá vàng đi công viên trò chơi." Đoạn Cẩn Du vẫn luôn đem chuyện này nhớ rất rõ ràng, "Nhưng trời đều sắp đen, ma ma còn không có tới.."
Cố Kiêu cũng nhớ rõ việc này, "Đợi một chút ba gọi điện thoại hỏi."
Thời điểm hắn còn nhỏ, cũng luôn được cha mẹ hứa dẫn đi chơi, nhưng cuối cùng một cái cũng chưa thực hiện được.
Hiện giờ đổi đến trên người một đứa trẻ khác, hắn lại không đành lòng làm thằng bé thất vọng, bởi vì hắn đã tự mình trải qua tư vị của thất vọng, cái loại cảm giác lòng đầy chờ mong cuối cùng hóa thành thất vọng lạnh nhạt như tro tàn này thật sự rất khó chịu.
Điện thoại gọi không đến vài giây thực mau đã bị người tiếp, "Cố tiên sinh, anh gọi đến thật đúng lúc, tôi đỡ phải gọi điện thoại cho anh, là như thế này, đoàn phim bên này đột nhiên muốn phong bế để tập trung quay chụp cho xong, cho nên khả năng sẽ mấy ngày liền không quay về.
Còn phiền toái anh chăm sóc cá vàng giúp tôi một chút." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...