Nam Chủ Là Của Tôi


Tô Cẩm giận đùng đùng chạy về nhà, lướt qua cha mẹ mình đang ngồi trong sảnh, chào hỏi cũng không mà đi thẳng vào phòng."Mày đứng lại đó cho tao!" Tô Kiến Quốc gắt gao quát một tiếng.Tô Cẩm cau mày, không nhịn được hỏi: "Cha làm sao vậy!""Mày còn có mặt mũi hỏi tao?" Tô Kiến Quốc sắc mặt tái xanh rống chửi: “Bản thân đã làm cái chuyện xấu xí gì mà còn không rõ sao?""Mày sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói mày yêu thích tên tiểu tử Chu gia kia! Mày không biết xấu hổ nhưng tao biết! Hiện tại toàn thôn người nào người nấy đều biết Tô gia ta có một đứa con gái không biết liêm sỉ, ngoan cố bám lấy một tên đàn ông! Mày thật sự vứt hết mặt mũi của nhà chúng ta!"Bị ông mắng khiến Tô Cẩm sững sờ một lúc, sau đó là cơn tức giận điên cuồng dâng lên.


Ở bên ngoài bị mất mặt, bị người chế giễu còn chưa tính, về đến nhà thì lại bị mắng? !Não Tô Cẩm phồng đau, lớn tiếng phản bác: “Con làm cha mất mặt? Bây giờ cha hút thuốc lá, uống rượu, có quần áo mặc, thịt và điểm tâm mà cha ăn ở nhà, có cái nào mà không phải là do tiền con kiếm ra mua được? Cha ngược lại ở đây nói con làm mất thể diện của cha? Con không phải chỉ thích một người đàn ông thôi sao? Con có lỗi gì chứ!"Tô Kiến Quốc tức giận đập mạnh tẩu thuốc xuống bàn, tức đến phát run: “Mày cho rằng mày kiếm được chút tiền thì ngon rồi à? Có thể cho lão tử dùng là được rồi à? Không có tao và mẹ mày liều sống liều chết làm việc nuôi mày, mày có thể lớn được như vậy sao? Hả?""Mày chỉ thích một tên đàn ông? Mày đừng tưởng rằng lúc trước mày thích tên Khưu Tri Thanh kia tao không biết, bây giờ mày còn nói thích tên Chu Viễn đó? Ai tin mày! Tao không biết mày đang đánh chủ ý gì, nhưng tao cho mày biết, Chu Viễn không được! Gia đình hắn nghèo đến một ngôi nhà tốt cũng không có, mày sống cùng hắn sẽ có cuộc sống dễ chịu hơn được sao?"Không được! Không được! Lại là không được! Đời trước cô muốn ở bên Khưu Bạch, ông cũng nói không được, nếu không phải vậy cô cũng không cần phải chạy trốn cùng Khưu Bạch.

Bây giờ cô muốn gả cho Chu Viễn, ông lại không đồng ý! Vì sao cái gì cũng không được? Tại sao vô luận cô làm gì cha cô cũng không đồng ý!Vô số âm thanh dồn dập vang lên trong đầu của Tô Cẩm, tức giận, không cam lòng và oán hận hành hạ cô đến phát điên, khiến mặt cô trở nên đỏ bừng, những đường gân xanh trên cổ nổi lên, nói ra những lời lên án sắc nhọn mà thống khổ."Tại sao con làm cái gì cha cũng không thể cho, cha chỉ vì hư vinh cùng mặt mũi của người, cha chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của con! Cha chính là không quan tâm đến con!"Tô Kiến Quốc bị lời nói của cô làm cho choáng váng, môi ngập ngừng mấy lần, nửa ngày cũng không nói được lời nào, cuối cùng nhắm mắt thở dài mệt mỏi, trong chốc lát như già đi mười tuổi.Mẹ Tô vẫn luôn trầm mặc, bà cảm thấy như đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái của mình, bà nhìn Tô Cẩm với ánh mắt kỳ quái và lạ lẫm, nhìn Tô Cẩm đầy mặt dữ tợn điên cuồng, cuối cùng vội vàng hỏi một câu: “Con có còn là Tiểu Cẩm của mẹ không?"Âm thanh run rẩy chất vấn của mẹ làm Tô Cẩm nhất thời trở nên vô lực, cô ngồi xổm xuống đất khóc, hai tay ôm chặt lấy tóc, như muốn trút mọi oan ức qua nước mắt.Mẹ Tô chậm chạp lắc đầu: “Tiểu Cẩm bé bỏng của mẹ rất ngoan rất hiểu chuyện, ít nói hướng nội, không bao giờ cãi nhau với bố mẹ, càng hiểu nỗi khổ của bố mẹ hơn."Bà hít sâu một hơi: “Con có thể nói cha con tính khí không tốt, cứng nhắc sĩ diện, nhưng con không thể nói cha không quan tâm con.

Con nhìn những nhà khác trong thôn một chút xem, có nữ nhi nhà nào an nhàn hơn so với con, có ai mà không dậy sớm làm cơm, cho heo ăn, giặt quần áo, chỉ có con.


Ngay cả khi công việc đồng áng bận rộn cũng không muốn để con ra làm giúp."Mẹ Tô càng nói càng kích động, hai hàng lệ chảy ra từ khóe mắt đã lấm tấm nếp nhăn."Chúng ta chỉ có một mình con là con, lúc mẹ sinh con ra thì bị bệnh, sinh không được nữa.

Cha con không có một đứa con trai để kế thừa nhưng cha con vẫn đối với con rất tốt.


Ông ấy nói rằng dù con người khác tốt đến mấy cũng không bằng con của mình, ông ấy sợ con sau này phải chịu ủy khuất! Cha con làm người sĩ diện như vậy, lại vì con mà bị người ta sau lưng mắng nửa đời sau tuyệt hậu!""Con còn nói ông ấy không thương con, không có cha mẹ nào không thương yêu con mình cả! Thôi!" Mẹ Tô quay đầu đi, không đành lòng nhìn đứa con gái đã thay đổi đến không thể nhận ra này: “Vào trong đi, hãy suy nghĩ thật kỹ."Tô Cẩm từ dưới đất đứng dậy, lảo đảo trở về phòng, thu mình trong chăn bông khóc nức nở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui