Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng

Không khí trong căn phòng trở nên vô cùng kì lạ, ba người cứ vậy ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Tiêu Dật nắm chặt tay, như hạ quyết tâm nhìn qua Mục Nhã Trúc rồi nhìn Lâm Ngôn Hy.Hắn không thể buông tay với y được, Tiêu Dật muốn biết trong lòng y có mình hay không?.

Cho nên sau khi im lặng suy nghĩ hắn quyết định, nếu sư tôn đã ăn mảnh một mình, hắn cũng không thể chịu thiệt.Ngôn Hy không phải của một mình sư tôn được, vì vậy mà Tiêu Dật bước nhanh đến phía giường.

Hắn kéo y ra khỏi người của Mục Nhã Trúc, sau đó nhanh chóng hôn lên môi y trước mặt sư tôn mà mình kính trọng.Đứng giữa người mình yêu và người thầy mình tôn kính, đương nhiên hắn sẽ chọn y rồi.

Lâm Ngôn Hy bị đại sư huynh túm lấy hôn một cách bất ngờ, không kịp phản ứng, cho đến khi nhận thức được thì y cũng không có bài xích.Còn Mục Nhã Trúc mắt hơi mở to ra, nhưng không ngăn cản.

Bởi hắn biết, Lâm Ngôn Hy không chỉ là người quan trọng của hắn, không chỉ Mục Nhã Trúc là muốn bảo vệ y, coi y quan trọng hơn sinh mạng của mình.

" đệ cũng phải bồi thường cho ta " Tiêu Dật ngừng lại nụ hôn khi thấy y không thở nổi, sau đó cười đầy ý tứ nói.


" ha ha ha " Lâm Ngôn Hy thì lại ra sức thở, y không thể quen được nha!.Làm sao để mà khi hôn có thể thở chứ?.

Hơn nữa đại sư huynh cùng sư tôn thật sự vô cùng khó hiểu, y không muốn hiểu đâu.

" Hy Nhi nghe đây, sư huynh thật sự là thật lòng với đệ " Tiêu Dật lúc này không quan tâm đến sư tôn bên cạnh nữa, hắn biết người cũng thầm chấp nhận, đương nhiên không thể độc chiếm y cho bản thân rồi.

" ta còn ở đây đấy " Mục Nhã Trúc nhíu mày, không thể tin nổi, bây giờ hắn lại cùng đại đồ đệ tranh giành tiểu đồ đệ, ha ha thật thú vị, có mới lạ đó!.

Hai sư đồ nhìn nhau đến tóe ra lửa, ai cũng muốn kéo Lâm Ngôn Hy về phía mình, cho nên y bị kéo qua kéo lại đến chóng cả mặt.Đầu óc y cũng rối tung lên hết, bây giờ là tình huống gì đây?.

Tỏ tình hả? sư tôn cùng đại sư huynh cùng lúc tỏ tình y luôn hả? ôi mẹ ơi, Lâm Ngôn Hy mày tỉnh lại đi, có lẽ đang mơ thôi.

Cho nên y giả vờ ngất xỉu nhắm hai mắt lại, thả lỏng người ra ngã xuống.Việc này khiến cho Mục Nhã Trúc cùng Tiêu Dật đang đấu mắt bị dọa sợ một phen hú hồn hú vía.


Hai người vội vàng đặt y nằm xuống, kiểm tra người một lượt không có gì nghiêm trọng cả.Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, họ tự suy đoán có lẽ y bị hai người dọa nên ngất rồi.

Hai sư đồ thở dài rồi chậm rãi mở cửa ra ngoài cho y nghỉ ngơi một lúc.Khi mà cách cửa khép lại, Lâm Ngôn Hy mới từ từ hé mắt ra thử, cũng may đi hết rồi.

Từ đây y tổng kết ra được bài học sâu sắc, cái gì khó thì mình khóc, không được thì mình xỉu.

Nhưng cho dù vậy cũng chỉ là kế tạm thời, y muốn có không gian, Lâm Ngôn Hy muốn được ở một mình.Nguyên nhân chính là để y có thời gian suy nghĩ một lát đã.

Chuyện này quá bất ngờ, cũng như vô cùng rối rắm.

Cùng một thời gian ngắn mà có ba nam nhân bày tỏ với y, cũng như đang chờ đợi câu trả lời của y.

Trong đó hai người là nam nhân của nữ chủ, một người là đại boss.Y cảm thấy những chuyện mình trải qua có điểm phi diệu rồi.

Nhưng Lâm Ngôn Hy đang tự hỏi, bản thân y có tình cảm với họ không.Khi y gần gũi với ba người bọn hắn lại không hề bài xích,mà ở bên cạnh họ cho y sự an tâm vô cùng.

Y…muốn ở bên cạnh họ…mãi mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận