Triệu Uyển không dám thu, "Đây đều là thuộc bổn phận của nô tỳ, mỹ nhân nói quá lời."Cố Nghi kiên trì không ngừng, "Thưởng cho ngươi chính là thưởng cho ngươi.
Cầm đi a."Triệu Uyển rốt cuộc nhận lấy.Đến chạng vạng tối ngày thứ ba , Cố Nghi vì phòng ngừa sai sót, đi ngồi chờ ở gần hoán y cục, dự định ngẫu nhiên gặp nữ chính, để cho mình xoát lại độ quan tâm với nhân vật chính.Giờ Hợi một khắc, trăng sáng sao thưa, gió thổi vi vu.Triệu Uyển kinh ngạc trông thấy Cố Nghi đi trên con đường lát đá trong hoa viên, tay cầm một chiếc đèn lồng giấy trắng.."Thỉnh an mỹ nhân."Cố Nghi mỉm cười, "Ngươi cũng tới đi dạo hoa viên?" Trời ạ, rốt cuộc đợi được ngươi, còn may không có từ bỏ!Triệu Uyển trên mặt hơi nóng, "Này lâm viên vừa lúc ở cùng chỗ với hoán y cục, lúc không có người, nô tỳ thường đến ngắm hoa."Hiểu được, Hoàng đế cũng ở nơi đây cùng ngươi ngẫu nhiên gặp thật nhiều lần, kịch bản thật không lừa ta!Cố Nghi cười nói: "Ta cũng tới ngắm hoa, ngươi cùng ta đồng hành, được chứ?"Triệu Uyển: "Vâng, mỹ nhân."Hai người ở trong vườn chậm rãi đi, Cố Nghi nhìn đèn lồng trong tay nhẹ nhàng lay động."Ta khi còn bé ở nhà, phụ thân luôn luôn bề bộn nhiều công vụ, mẫu thân tính toán thời gian, sẽ xách một chiếc đèn, ở ngoài cửa nhà chờ hắn.
Mẫu thân của ta nói, phụ thân cho dù về muộn nhìn thấy ánh nến này, mỏi mệt một ngày đều biến mất."Triệu Uyển tâm niệm vừa động, một tia chua xót trong lòng dâng lên, chậm rãi nói: "Khó trách mỹ nhân tâm tính mềm mại, nghĩ đến nhất định là trong phủ ân ái hòa thuận, là hòn ngọc quý trên tay."Cố Nghi cười khẽ hai tiếng, "Ngươi cũng như vậy thôi, Triệu gia thư hương môn đệ, quân tử có nghĩa, nữ tử hữu lễ, mới nuôi ra được ngươi tính tình như này."Triệu Uyển sửng sốt, đỏ mặt lên, "Mỹ nhân quá khen.
.
."Cố Nghi nghe lời tốt thì nhận.Hai người sóng vai bên nhau đi đến cuối con đường lát đá trong vườn..Trước khi chia tay, Cố Nghi đánh cược lần cuối, Trong thâm cung này, khó có được bạn tốt tri tâm, ta gặp ngươi như thấy cố nhân, nếu là không bỏ, ta nguyện cùng ngươi kết làm hảo hữu, ta tuy có phẩm cấp, nhưng bất quá chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé, ngươi không cần lo trèo cao với ta.
Ta.
.
.
Là thật tâm nguyện cùng ngươi làm bạn.
.
."Triệu Uyển nhìn vẻ mặt của nàng, trầm tư một lát, mới nói: "Nếu như không bỏ, nô tỳ cũng nguyện ý."Cố Nghi nhíu mày, "Nô tỳ?"Triệu Uyển kịp phản ứng, thấp giọng lúng túng: "Triệu Uyển nguyện ý."Cố Nghi vui vẻ nói: "Vậy chúng ta sau này còn gặp lại."Triệu Uyển gật đầu.Hai người ở bên hồ lối rẽ lưu luyến chia tay.Cố Nghi cảm thấy lần này khẳng định ổn rồi.Nữ Chủ quang hoàn chiếu rọi ta ^3^!Nghĩ kĩ lại, nhân vật nữ chính thật sự không tệ, trong sách Triệu Uyển, xuất thân danh môn, tính tình ôn nhu thiện lương, nhưng bên trong cực kì kiên cường, có nguyên tắc, nếu không tuyệt tình đế vương cũng đã không có khả năng yêu nàng.Cố Nghi bước chân nhẹ nhàng, bước đi về hướng Tú Di Điện.Bầu trời lăn qua một đạo kinh lôi, ánh sáng xanh lóe lên phản chiếu bên cạnh mặt hồ.Cố Nghi quay đầu đi xem, cách mặt hồ lăn tăn, bên bóng nghiêng của hồ trúc, nàng nhìn thấy một đội nhân mã.Cầm đầu là một nam nhân thân hình thẳng tắp, một màu vàng sáng chói.Đằng sau đi theo một chuỗi dài cung nhân.Là Hoàng đế.Cố Nghi dừng chân lại, dự định vọt đến một con đường khác tránh đi tuyệt tình đế vương.Nàng quay người rẽ phải, lòng bàn chân chợt trượt đi, nàng nhìn xuống dưới, nơi này không biết lúc nào xuất hiện ra cái một tảng đá cực kỳ đột ngột.Nàng vô thức né sang bên trái, nhưng tư thế rơi xuống của nàng không hề giảm tốc độ.Cố Nghi bi kịch đâm đầu thẳng xuống hồ, cái trán nặng nề đập vào táng đá bên cạnh đó.Trước mắt của nàng lại lại lại thoáng hiện kia một đạo bạch quang quen thuộc.Phục O.O!Cố Nghi mở mắt lần nữa, trùng hợp trông thấy cung nữ Đào Giáp thay nàng vén màn lên."Mỹ nhân tỉnh rồi?"Cố Nghi sinh không thể luyến -_-, "Hôm nay là mười lăm tháng sáu?"Đào Giáp gật đầu, "Hồi chủ tử, chính là mười lăm tháng sáu?" Nàng dừng lại chỉ chốc lát, "Hôm nay là thời gian lật bài tử, chủ tử muốn chuẩn bị một hai không ạ?"Cố Nghi nằm tại trên giường không nhúc nhích, mất hết can đảm.Đây quả thật là một vòng tử vong tuần hoàn à.
.
.
Nàng sẽ luôn một mực luân chuyển như thế này sao?Thật không có phương pháp phá giải hả?Hiệu ứng hồ điệp trong truyền thuyết sao lại không có tác dụng chứ, Tại mỗi ngã ba đường, một sữ lựa chọn nhỏ bé liền sẽ mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất mới đúng *_*.Thế nhưng là, vô luận nàng chọn như thế nào đi chăng nữa, kết cục đều là nàng chết, chết oan chết uổng.Là chỗ nào một chọn sai sao.
.
.Đào Giáp gặp nàng không có phản ứng, cho là nàng vừa tỉnh lại, tinh thần buồn ngủ, thế là lặp lại lời nói: "Hôm nay là mười lăm tháng sáu, vừa lúc thời gian lật bài tử, chủ tử muốn chuẩn bị một hai không ạ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...