Nam Chủ Chết Tiệt Tha Cho Ta Đi Nữ Chính Kia Cơ Mà

Huệ Di nhanh
chóng thu hồi lại ánh mắt ngạc nhiên mà lại trở nên âm trầm đến doạ
người, khiến cho Cốc Thiếu Phong bên cạnh cô ta hơi nhíu mày tưởng hắn
nhìn nhầm.

Cô ta đi đến bên người Hạ Băng chỉ một thân y phục rẻ
tiền lại bị hành hạ cho tàn tạ ngạo nghễ nhìn xuống như một vị nữ vương, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khí chất cô ta không thể so lại với Hạ
Băng, dù có khoát lên bộ y phục rẻ tiền thì từng cử chỉ của cô đều phát
ra khí chất quý tộc của tầng lớp thượng lưu, đến cả ánh mắt của cô cũng
sắc bén hơn đến mấy phần.

Chỉ là người chiếm thế thượng phong bây giờ không phải là cô. Cô đã không còn nhớ gì nữa, vậy thì làm sao mà
chứng minh được thân phận của mình? Mà Huệ Di đương nhiên biết điều đó,
cô ta dù không để ý quá nhiều về Liễu gia nhưng theo Liễu gia từ nhỏ đến lớn cái gì nên biết thì cũng đã biết còn kẻ mất trí nhớ kia thì có thể
nói lên điều gì chứ ?

- Huệ Di em sao lại ở đây?

Cô ta

dùng giọng hỏi han ân cần như người chị yêu thương em gái hết mực. Mà vị khách xung quanh từ ngạc nhiên đến bàn tán xôn xao, thì ra người mới
vào là Liễu Huệ Di, con đàn bà ghê tởm tìm mọi cách để giết chết chị gái mình.

Cả Liễu tổng đang tiếp khách cũng phải ngừng lại quay đầu
nhìn người mà con gái mình nói là 'Huệ Di', cô ta ra tù hồi nào vậy? Sau đó lại chuyển sang hận thấu xương, nhớ đến những thứ đã qua ông không
thể tiếp tục dung túng cho đứa con gái này được nữa, nó đã nhiều lần tổn thương Băng nhi của ông rồi. Vì nó mà ông phải xa cách Băng nhi một
thời gian dài không biết còn sống hay đã chết...

- Tôi là Hạ Băng

Cô nói với giọng rất tự nhiên hoàn toàn không có nửa điểm giả tạo nhưng
trong mắt mọi người còn lạ gì Huệ Di con người giả tạo ấy? Đóng kịch hay phết! Bất quá đã sớm được hạ màn.

- Cô lấy bằng chứng gì chứng minh cô là Hạ Băng?

Liễu Hạ Thiên từ đâu lại gần hỏi, trong đáy mắt tràn ngập nghi ngờ.

- Tôi...không biết!


Hạ Băng bần thần một hồi nói. Nhận được câu nói như muốn , Huệ Di càng tự
tin, lúc trước còn lo cô ta phá huỷ chuyện tốt của mình giờ thì không
sao nữa rồi! Cô ta tự dâng mạng đến đây vậy đừng trách ả không thương
tiếc. Mà khách quan đã hiểu thì ra cô ta lộ bộ mặt thật nhanh như vậy.

- Chị xin lỗi nhưng mà em cũng không nên kích động đến nỗi giả mạo chị để có thể trở về Liễu gia mà, chỉ cần em muốn chị sẽ giúp!

Huệ Di
bày ra bộ mặt đồng cảm, dịu dàng như nước khiến khuôn mặt kia càng xinh
đẹp chỉ là sẽ sớm trở nên ghê tởm. Mà khách ở đó ai cũng dùng ánh mắt
khâm phục nhìn Huệ Di cô ta, cứ nghĩ thật tốt bụng. Chỉ có Hạ Băng gần
cô ta nhất mới thất được sự chán ghét cố dấu sâu dưới đáy mắt của cô ta.

- Đồ giả tạo.

Hạ Băng nói lớn, nhưng lại khiến Liễu tổng
giận dữ, con gái ông đã lo cho nó lại không biết điều trách cứ nói xấu
nó, lần này ông càng không thể khoan nhượng được nữa, chưa kịp để ông
nói thì Cốc Thiếu Phong đã xen vào.

- Người đâu đem cô ta nhốt vào ngục tra tấn không được cho ăn uống.

Nói xong một toán người áo đen đi lại, kéo chặt tay cô, đi về phía ô tô chở đến ngục nhốt người của Cốc gia. Đằng sau Huệ Di khẽ cười nhẹ, thản
nhiên nhìn chiếc xe đi qua, vậy là cô ta đã dọn dẹp được vật cản đường
này rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận