Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Uyển siêu siêu lười
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đặt chiếc túi đang đeo ở một nơi khuất trong ngõ.
Chiếc váy này là váy của nhân viên pha chế.
Cô cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen, cho nên lập tức nhận không ra.
Bởi vì phải thực hiện nhiệm vụ, không thể để lộ diện mạo của mình.
Cô liền học kỹ thuật dịch dung này.
Ban đầu, cô dự định mua sắm xong sẽ đặt ở tỏng nhà, đợi nhiệm vụ tiếp theo mới sử dụng.
Kết quả không nghĩ đến.
Còn chưa kịp mang về nhà, đã dùng ở chỗ này.
Nhét tai nghe nhỏ vào lỗ tai.
Một người điều khiển từ xa, một người thực thi ở gần.
Phối hợp hoàn mỹ.
Tô Yên đi vào cửa sau của khách sạn.
Một khắc bước vào, liền nghe được thanh âm bên kia.
"Camera giám sát đã bị hack, cô có mười lăm phút để hành động."
Tô Yên tiếp tục đi vào bên trong, đi thang máy.
Lên tầng bảy.
Tìm thấy số phòng.
Nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.
Duỗi tay gõ cửa.
Bên trong không có bất kỳ tiếng vang nào.
Cô lại gõ.
Nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn
"Ai."
Tô Yên không trả lời.
Cô tiếp tục gõ cửa.
Người bên trong trở nên cảnh giác.
Nhưng cảm thấy cảnh sát không có khả năng tìm thấy nơi này nhanh như vậy.
Đầu tiên từ mắt mèo nhìn thoáng ra bên ngoài.
Chỉ thấy một người đàn ông giản dị gầy gò mặc chiếc áo sơ mi trắng.
Hỏi lại lần nữa
"Anh là ai?"
Tô Yên không trả lời, chỉ tiếp tục gõ.
Tô Yên cứ gõ thế này, trực tiếp làm người bên trong bực bội.
Lạch cạch cửa mở ra, tất nhiên, hắn ta vẫn còn một chút cảnh giác.
Trên mặt mang theo phòng bị.
Người nọ lên tiếng
"Cút cút cút, tên chó chết từ nơi nào đến đấy."
Tô Yên nhìn người kia, lên tiếng
"Chu Viện có phải ở đây không?"
Cô thấy rõ ràng người bên trong đã cởi áo trên, quần hắn ta còn không có thời gian để cởi ra.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Người nọ biến sắc.
Bàn tay muốn đóng cửa.
Lạch cạch một tiếng.
Tô Yên duỗi tay, nắm lấy sợi xích sắt, chặt đứt nó.
Chặn cánh chửa lại, đột nhập vào.
Tên kia nhìn qua bộ dáng hai mươi tuổi.
Trên tay đeo nhẫn loại xương khô.
Không giống như một tên tội phạm gây án, mà giống như phú nhị đại.
Tên kia nhanh chóng chạy đến đầu giường.
Tô Yên bước vào, thấy người phụ nữ bị trói chặt trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cô bước về phía trước, con dao trong tay chuyện động.
Cắt dây thừng.
Ôm cô ấy vào lòng, xoay người đi ra ngoài.
Tên con trai kia đang cầm máy gọi
"Đều cút lên đây cho tao!!"
Thanh âm vừa dứt.
Sau đó, Tô Yên nghe thấy cách vách truyền đến tiếng vang mở cửa.
Cô dừng lại.
Liếc nhìn một nhóm vệ sĩ ùa vào.
Chu Viện sợ đến mức miệng trở nên trắng bệch.
Tô Yên liếc nhìn người trong lòng ngực, hạ giọng
"Thả lỏng một chút, cô sẽ không xảy ra chuyện gì."
Nói xong, một chân Tô Yên đá về phía tên vệ sĩ đang chạy đến gần nhất.
Cô hạ chân không chút lưu tình.
Cho nên vệ sĩ bị đá té ngã, bụp một tiếng đập đầu vào tường.
Ngất đi.
Tục ngữ nói, người thạo nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.
Vừa ra tay, làm những vệ sĩ còn lại do dự.
Tô Yên tiếp tục tiến về phía trước.
Phú nhị đại kia rống giận
"Đứng ngây ra đó làm gì?? Còn không mau ngăn hắn lại!!"
Vừa dứt lời.
Tô Yên đã ra tay.
Một tay ôm Chu Viện, một tay đấu với bọn họ.
Ba phút sau.
Tên vệ sĩ cuối cùng bị Tô Yên đánh đến bất tỉnh.
Cô nhìn thoáng qua tên phú nhị đại kia.
Lần này hắn ta chết lặng, sợ đến nỗi không dám ngo ngoe gì.
Tô Yên ôm Chu Viện bước ra khỏi phòng.
- ---
Uyển: Ngầu quá quý dị ạ, mỹ nhân cứu mỹ nhân:))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...