Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Bảo Trang
Beta: Tinh Niệm
Quân Vực nhìn người phụ nữ đang nhảy nhiệt tình trên sân khấu.
Hắn bưng cốc nước, uống một ngụm.
Lúc này, Đường Nhất đi tới.
Còn chưa mở miệng, Quân Vực liền gật đầu
"Người ở đằng kia."
Khi Đường Nhất nhận ra nơi mà Quân Vực đang ám chỉ.
Thân thể hắn cứng đờ.
Sau đó lặng lẽ lùi về phía sau, nhìn người đàn ông nào đó đang đứng trước một cây cột.
Người đàn ông mặc quần áo giản dị, quần tây và áo len dài màu đen.
Đầu tóc tùy ý, khuôn mặt vô cùng điển trai, đôi mắt hẹp dài đang nheo lại, rõ ràng là một người tự phụ.
Hiện giờ, xung quanh lại tản ra lệ khí khủng bố.
Ban đầu, khi nhìn thấy người đàn ông này, một vài người phụ nữ khắc chế không được đều muốn đến gần trò chuyện với hắn.
Nhưng ngay khi khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, cả người đều rét run.
Đám người đang muốn vây lại, trong chốc lát lùi ra sau vài bước, hình thành một khoảng trống chân không.
Đường Nhất đi đến trước mặt nam tử, nói
"Tôn chủ, thuộc hạ liền nói cho phu nhân ngài tới tìm cô ấy."
Khi Đường Nhất vừa dứt lời, nháy mắt thân ảnh nam tử biến mất tại chỗ.
Khiến những người xung quanh kinh hãi.
Chưa kịp phản ứng.
Người đàn ông lại xuất hiện trên sân khấu trong nháy mắt.
Tuyên Vân Chi vốn dĩ đang ngồi chơi đùa, đột nhiên bị kéo cánh tay.
Cô có chút không kiên nhẫn, cho rằng lại có ai đến quấy rầy.
Nhưng khi cảm thấy một cổ hơi thở không thể quen thuộc hơn, cô ngẩn người.
Còn chưa ngẩng đầu, liền nghe giọng nói u ám của người nào đó
"Chi Nhi nhảy thật đẹp a."
Tuyên Vân Chi ngốc, trong lòng đột nhiên chợt lạnh.
Không nói hai lời, thoát khỏi sự kiểm chế, nhanh chân liền muốn chạy.
Suy nghĩ duy nhất là chạy đi.
Lúc này nếu như bị bắt được, coi như xong đời.
Dù có biện giải thế nào cũng không thoát tội.
Nhưng chạy ra khỏi quán bar thì khác.
Đánh chết cô cũng không thừa nhận mình từng vào quán bar, không có chứng cứ, liền không thể nói cái gì.
Ý tưởng khá tốt.
Đáng tiếc.
Không thể chạy.
Bụp.
Đầu Tuyển Vân Chi va vào ngực nam nhân.
Tuyên Vân Chi nhìn hắn hơn nửa ngày.
Môi đôi đơn phượng nhãn nhìn chằm chằm cô, tơ máu cuồng cuộn.
Càng ngày càng yêu mị
"Chi Nhi như thế nào không nhảy?Thật hiếm khi ta được xem một điệu nhảy đẹp như vậy a."
"Ha, đã lâu không gặp, cha nó à."
Dưới ánh đen, một đôi bích nhân tuyệt mĩ đứng đó.
Quần chúng ban đầu cổ vũ Tuyên Vân Chi nhảy bị choáng.
Nhạc rock dừng lại.
Nhạc dừng, làm đám người không hài lòng
"Này, ngươi trì hoãn chúng ta xem mỹ nữ khiêu vũ."
"Đúng đúng."
"Dù đẹp trai đến mấy cũng không được."
Cơ thể hắn nghiêng sang một bên, cản tầm nhìn của mọi người.
Hắn híp mắt
"Đường Nhất"
"Có thuộc hạ."
Đường Nhất không biết khi nào xuất hiện ở một bên sân khấu
"Không ai được phép rời đi, chôn hết."
Giọng nói u ám đưa ra mệnh lệnh.
Đường Nhất gật đầu
"Vâng"
Vừa dứt lười, trong nháy mắt nam tử liền ôm Tuyên Vân Chi biến mất.
Mà ngay lúc này, âm thanh trong đầu Tô Yên cũng vang lên
"Leng keng, nhiệm vụ đột phát, mời ký chủ bảo hộ quán bar để mọi người an toàn.
Nhiệm vụ hoàn thành thêm ba trị số, không hoàn thành trị số giảm 20."
Tô Yên ngốc ngốc đứng chỗ đó, nhìn chằm chằm phía sân khấu thật lâu.
Phản ứng so với bình thường chậm một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...