Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Bảo Trang
Beta: Tinh Niệm
Nói xong, hắn đưa hộp lễ vật kia vào lòng ngực Tô Yên.
Tô Yên đẩy ra.
Thật vất vả mới đưa được, giờ còn muốn trả lại?
Không có khả năng.
Tô Yên giữ tay, không nghĩ sẽ nhận lấy.
Mà lúc này, Thù Trạch đã đưa tới trong lòng Tô Yên.
Hắn buông tay.
Cái rương nghiêng lệch.
Qủa bóng rổ bên trong chậm rãi lăn xuống đường.
Thù Trạch vừa thấy, đại khái là niềm yêu quý với bóng rổ.
Thực mau liền chạy qua.
Cũng may, bóng rổ vừa lúc lăn xuống, dừng lại bên cạnh chiếc xe màu đen.
Bị xe ngăn trở, bóng rổ không có lăn xuống đường lớn.
Thù Trạch xoay người nhặt nó lên.
Nhưng một bàn tay khác càng nhanh hơn, ôm lấy bóng rổ.
Thù Trạch sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Liền nhìn đến nam nhân mặc tây trang tinh tế đứng trước mặt hắn
"Thiếu gia"
Thù Trạch nhìn về phía cửa xe.
Cửa sổ xe chỉ hạ một nửa.
Lộ ra một nửa khuôn mặt của người bên trong.
Tầm mắt đen nhánh, vừa đối diện, lòng Thù Trạch liền cả kinh.
Lúc sau, nam tử kia buông hạ mí mắt.
Cửa sổ xe hoàn toàn kéo xuống.
Lộ ra một dung nhan hoàn mỹ.
Tất nhiên là người tới đón Tô Yên- Phượng Dung.
Hắn chớp mắt, môi mỏng gợi lên
"Đi xem trong rương còn có cái gì nữa."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng."
Ngay khi thấy Phượng Dung tới, trong đầu Tô Yên thổi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cuộc cũng có thể trở về.
Sau đó, lúc nhìn Hồng Dạ ôm bóng rổ.
Cũng không biết vì sao, cô luôn có cảm giác bị bắt quả tang.
Tuy rằng, cô là quang minh chính đại tặng đồ.
Nhưng như thế nào, lại có chút khẩn trương.
Nghĩ như vậy, tầm mắt của Tô Yên cũng hướng về phía cái rương.
Trong rương cái gì cũng không có.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, có phải nhẹ nhàng thở ra hay không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Mà Hồng Dạ đã đi tới bên xe.
Phượng Dung ngồi xe lăn, từ trên xe đi xuống dưới.
Hắn hạ mắt, một câu đều không nói.
Hồng Dạ cũng kiểm tra xong, đi đến chỗ Phượng Dung.
Tô Yên cũng đi qua theo.
Hắn không nhanh không chậm lên tiếng
"Đưa bóng rổ?"
Khi nói, Phượng Dung đã cầm bóng rổ ở trong tay thưởng thức.
Ở trên quả bóng rổ, có một chữ ký màu đen lưu lại.
Là một cái tên nổi tiếng.
Phượng Dung cong môi cười nhạt, con ngươi sâu kín nhìn Tô Yên
"Tôi cầm lễ vật này của em, em lo lắng?"
Tô Yên lập tức lắc đầu
"Em không lo lắng."
Phượng Dung đặt bóng rổ trên đùi, một bàn tay đặt ở mặt trên.
Âm thanh thực nhẹ.
"Em thích hắn?"
Tô Yên thực mau trả lời
"Không thích."
Thù Trạch bên cạnh nhận ra hai người này có quan hệ này không bình thường, cho nên vẫn không nói chuyện.
Lại nghe được Tô Yên nhanh nhẹn trả lời, nghĩ đến lá thư trong túi mình.
Cảm thấy nghẹn lời.
Bất quá lại nghĩ lại, bọn họ không có quan hệ gì với hắn.
Thù Trạch lên tiếng
"Lễ vật tôi cũng đã trả, không quấy rầy hai vị."
Nói xong xoay người liền rời đi.
Lúc hắn quay người, mắt Phượng Dung lại đảo qua phong thư màu hồng nhạt trong túi quần của Thù Trạch.
"Từ từ."
Thù Trạch sửng sốt
"Còn có việc?"
Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm đồ vật trong quần hắn.
Yết hầu lăn lộn, tầm mắt nhìn chằm chằm, khí thể quanh thân trở nên có chút tối tăm.
"Hồng Dạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...