Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Yết hầu hắn lên xuống một lần
"Xem ra cô là không muốn nhận nợ?"
Tô Yên không nói chuyện.
Tỏ vẻ cam chịu.
Phượng Dung kéo tay cô, giọng nói đè thấp
"Những lời này học được từ đâu?"
Tô Yên nhìn hắn.
Bởi vì động tác lôi kéo của hắn, làm cho cô chậm rãi hạ thấp thân mình xuống.
Cô đáp
"Đây là pháp luật của quốc gia."
Phượng Dung cười
"Pháp luật?"
Ở nơi của hắn, hắn chính là pháp luật.
Hắn nhìn khuôn mặt càng lúc dựa càng gần.
Đôi mắt cô sáng ngời, tất cả lực chú ý đều dừng ở trên người hắn.
Hắn duỗi tay, ôm lấy eo của Tô Yên.
Kéo cô vào lồng ngực.
Tay Tô Yên đặt ở vai hắn.
Chân quỳ vào đầu gối của hắn.
Mái tóc rũ xuống.
Đôi môi mỏng lạnh hôn lên cặp môi hồng căng mọng kia.
Hai bên hòa quyện vào nhau.
Nụ hôn nóng bỏng đánh úp lại.
"Ưm ~"
Tuyên Vân Chi dựa ở trước xe thể thao.
Nhịn không được huýt sáo một tiếng.
Làm tốt lắm.
Nhưng mà thật đáng tiếc, lại là một người què?
Lúc này, âm thanh của Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."
Tô Yên nghe thấy thông báo này, vừa vặn nụ hôn môi cũng kết thúc.
Lần này, Phượng Dung cầm tay Tô Yên không có ý định bỏ ra.
" Đi theo tôi."
Ngữ khí hắn chậm rãi, đôi mắt nóng rực.
Tô Yên
"Ách... em đã đáp ứng cô ấy, đi cùng cô ấy về rồi."
Nghe vậy ánh mắt Phượng Dung nhìn phía người phụ nữ đứng bên cạnh xe thể thao kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phượng Dung người này.
Từ trước đến nay rất thích bắt bẻ.
Đối với những người khác, theo một loại bản năng vô cùng bài xích và chán ghét.
Nhìn thấy người phụ nữ kia, hiếm khi lại thấy không chán ghét.
Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Đang nghe đến việc Tô Yên muốn đi cùng người phụ nữ kia.
Mí mắt rũ xuống, chớp một cái.
Lúc này, Tuyên Vân Chi vẫn luôn nhàn nhã không nói gì, bỗng nhiên nhìn thoáng qua phía sau.
Sau đó xoay người nhảy lên xe.
Đạp chân ga
"Tô Yên, nhớ gọi điện thoại. Tôi đi trước đây."
Lời nói vừa dứt, Tuyên Vân Chi trực tiếp lái chiếc xe thể thao lên bãi cỏ bên cạnh.
Băng qua bãi cỏ này là có thể ra tới một con đường khác.
Rất nhanh biến mất ở chỗ ngoặt.
Tuyên Vân Chi bên kia vừa đi mất.
Đồng chí Tô Yên bên này đã bị mang đi.
Đi đâu ư?
Bệnh viện.
Phòng VIP ở bệnh viện, giường chỉ có thể chứa được hai người.
Bên trong phòng bệnh.
Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn.
Chỉ vào một bên giường.
"Buổi tối hôm nay, em sẽ ngủ ở nơi này."
Phượng Dung nói xong.
Thật thản nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Hiện tại, tôi muốn đi tắm."
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Sau đó gật gật đầu.
Đẩy Phượng Dung vào phòng tắm, nói
"Em ở bên ngoài chờ anh."
Dứt lời liền muốn đi ra ngoài.
Mà Phượng Dung vốn dĩ vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn, chợt đứng lên.
Kéo Tô Yên lại.
"Chân tôi bị thương, tắm thế nào được?"
Tô Yên nhìn hắn.
"Tắm rửa bằng tay."
Phượng Dung vẫn giữ chặt không cho cô đi.
"Không được."
Tiếp đó, đặt tay cô lên chỗ cổ áo của hắn.
"Em tắm cho tôi."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Kỳ thật thì quần áo trên người Phượng Dung đã được hắn cởi gần hết.
Tô Yên duỗi tay, yên lặng cởi từng cúc áo cho hắn.
"Tắm rửa sẽ làm miệng vết thương bị nhiễm trùng."
"Không sao."
"Có sao."
Nói xong, Tô Yên giữ chặt cánh tay hắn.
Đem hơn nửa trọng lượng cơ thể hắn đè lên trên người cô.
Sau đó, mang người đi ra khỏi phòng tắm.
Cái người mới vừa rồi còn vô cùng kiên quyết muốn đi tắm rửa.
Đảo mắt đã thành thành thật thật để Tô Yên nâng đi.
Hắn gần như không hề có chút phản kháng nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...