Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Dời tầm mắt.
"Nếu đã như vậy, không quấy rầy cha cưới vợ nữa."
Phượng Quốc Nguyên cười gật đầu
"Đi thong thả."
Hồng Dạ mặt không cảm xúc nói với Tô Yên
"Tô Yên tiểu thư, mời."
Vừa nói xong, một người bảo tiêu ở bên cạnh tiến lên thay thế.
Đẩy xe lăn chậm rãi đi ra ngoài.
Tô Yên cũng đi theo ra.
Đi đến trước xe.
Phượng Dung ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của Tô Yên.
Dưới ánh trăng, mắt thường cũng có thể có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của cô.
Hắn như cười như không
"Mẹ kế rất biết đánh nhau mà phải không? Tại sao lúc này lại đứng ở chỗ đó tùy ý cho người khác bắt nạt?"
Tô Yên nhìn hắn, có chút hoảng hốt.
Mãi không thể tập trung tinh thần.
Nhìn môi hắn gợi lên ý cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
Chợt cảm thấy vết cắn ở cổ hơi hơi đau.
Phượng Dung rõ ràng cảm giác được cô đang thất thần.
Nụ cười ở khóe môi phai nhạt đi một chút.
Giống như vô tình, dò hỏi
"Mẹ kế suy nghĩ cái gì thế? Không phải là lưu luyến cha ta đấy chứ, muốn trở về làm vợ của ông ta?"
Đợi nửa ngày, Tô Yên vẫn không nói chuyện.
Hắn có hơi bực bội
"Nếu đã vậy, tôi đây sẽ không chậm trễ sự nghiệp to lớn của mẹ kế nữa."
Nói xong, xe ô tô đã hạ xuống một mặt phẳng dốc, Hồng Dạ vững vàng đẩy người lên xe.
Phượng Dung thấy cô vẫn còn ở đó thất thần.
Dời tầm mắt, mặt vô cảm nói
"Lái xe."
Hồng Dạ sửng sốt một chút.
Nhịn không được mà nhìn Tô Yên một cái.
Hiểu không rõ ý định của thiếu gia.
Cũng chỉ có thể vâng theo.
Khởi động xe, rất nhanh, hai chiếc xe đã rời khỏi biệt thự.
Chờ đến khi xe rời đi, Tô Yên ngẩng đầu.
Chớp chớp mắt.
Giống như lúc này, mới hồi thần tới.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì thế?"
Tô Yên ánh mắt quét chung quanh.
Thật lâu sau, mới trả lời
"Ta cảm giác được một cỗ hơi thở kỳ quái."
Vừa dứt lời.
Âm thanh ầm ầm ầm của siêu xe chạy tới.
Chiếc siêu xe màu đỏ sáng ngời dừng ngay trước mặt Tô Yên.
Một người phụ nữa mặc áo sơ mi trắng phối hợp với một chiếc quần jean.
Trang điểm theo phong cách thanh xuân dào dạt.
Tóc được búi gọn lên,dáng người tinh xảo, đôi môi đỏ lộ ra một nụ cười.
Bỏ kính râm xuống, chào hỏi cùng Tô Yên
"Lại gặp mặt, Tiểu Tô Yên."
Tô Yên nhìn người phụ nữ này
"Tuyên Vân Chi"
Người phụ nữ đang hạ kính xe thể thao xuống, tươi cười càng lớn
"Khó mà được khi cô nhớ rõ tôi."
Tuyên Vân Chi chỉ chỉ ghế phụ bên cạnh
"Lên xe, muốn đi đâu? Tôi cho cô quá giang một đoạn đường."
Tô Yên gật đầu
"Được. Cảm ơn"
Nói rồi, cô vòng qua xe, ngồi xuống vị trí ghế phụ ở bên cạnh.
Tuyên Vân Chi cười, đeo kính râm lên.
"Muốn đến chỗ nào?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Trở về tiểu khu."
"Vẫn là cái nơi lần trước à?"
"Ừ"
Tô Yên đồng ý, trong nháy mắt, chiếc xe nhanh chóng mất hút.
Xa xa chỉ có thể nghe được âm thanh động cơ ầm ầm vọng lại.
Chiếc xe đi không được bao lâu.
Thì vừa vặn lướt qua xe của Phượng Dung.
Phượng Dung mang theo tức giận rời đi, cuối cùng vẫn mang theo tức giận mà quay lại.
Cũng thật là khéo.
Con đường này của bọn họ, có một cái ngã ba.
Đã vậy chỉ có một con đường đến khu tiểu khu kia.
Con đường thật hẹp, chỉ có thể vừa đủ cho một xe đi.
Một cái đi vào, một cái đi ra.
Mà đường lại nhỏ như vậy, hiển nhiên cả hai xe đều bị chặn lại.
Tuyên Vân Chi từ trên xe đi xuống.
Dựa vào thân xe
Hình như là đang muốn trao đổi gì đó với người trên xe đen kia.
Tuyên Vân Chi mới vừa xuống xe, một người đàn ông sắc mặt lạnh băng từ trên chiếc xe đối diện kia cũng đi xuống.
Là Hồng Dạ.
Hồng Dạ lên tiếng
"Tô Yên tiểu thư, thiếu gia mời cô ngồi lên xe bên này."
Tô Yên gật gật đầu
"Được"
Cô tháo dây an toàn, đi xuống xe.
Tuyên Vân Chi nhìn thấy Tô Yên rời đi.
Tiến lên kéo người lại một phen.
"Này, vừa nãy còn muốn tôi đưa cô về. Sao mới có một tí mà cô đã bò lên xe người khác vậy?"
_____
Tình hình là mai ta sẽ bạo chương các nàng ạ.
Đó là tin vui.
Còn tin buồn là team Edit mới tạm biệt hai bạn. Hiện giờ ta rất mong mỏi có ai hứng thú edit để gia nhập vào team hông á. Không có kinh nghiệm cũng oke hết nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...