Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tịnh Uyển
Beta:Tinh Niệm
Tô Yên nghe vậy chớp chớp mắt,
"Nếu tôi thắng thì sao?"
Phượng Dung cười rộ lên, một nụ cười làm người kinh diễm
"Cô muốn cái gì?"
"Đưa tôi ra ngoài."
Ánh mắt Phượng Dung ở trên má Tô Yên hơi khựng lại
Sau một lúc lâu, gật đầu
"Được"
Tiếng nói hắn vừa dứt, từ bên người Tô Yên đi ra chỗ khác.
Đi tới vị trí bên cạnh.
Dựa vào tường, trên người mặc đồ đen, cử chỉ lười biếng.
Lông mi rủ xuống, thanh âm lạnh nhạt
"Động thủ."
Hắn vừa dứt lời, vệ sĩ lúc nãy lập tức ra tay.
Thủ pháp khéo léo, mỗi động tác đều đã trải qua huấn luyện.
Là một tay già đời.
Tô Yên rũ mắt, viên pha lê giống như hạt mưa trên cổ tay cô xuất hiện, nháy mắt sáng một chút.
Một màn này bị Phượng Dung nhìn thấy rõ ràng, thu vào đáy mắt.
Giây tiếp theo, Tô Yên cùng vệ sĩ đánh nhau.
Hai cánh tay va chạm.
Tô Yên đứng ở đó không nhúc nhích.
Nhưng vệ sĩ kia bị lùi lại một bước.
Kinh ngạc trong mắt của vệ sĩ hồi lâu không mất đi.
Tô Yên đang mặc một chiếc váy cotton dài.
Váy dài xuống mắt cá chân.
Thế nên có chút hạn chế hành động của cô.
Chẳng mấy chốc, vệ sĩ lại đánh tới.
Rất xa có thể nghe được, âm thanh liên tiếp vang lên.
Năm phút sau.
Phanh!
Tô Yên quỳ một gối trên mặt đất.
Tay cô hơi dùng sức
Giây tiếp theo, đầu vệ sĩ va chạm với mặt đất.
Vỡ đầu chảy máu ngất đi.
Vết thương so với trán Tô Yên còn nghiêm trọng hơn.
Vệ sĩ bất tỉnh.
Tô Yên đỡ mặt đất, đứng dậy.
Ánh mắt cô lướt qua người vệ sĩ trên mặt đất, rơi xuống trên người Phượng Dung đối diện.
Mở miệng, thanh âm dịu dàng
"Tôi thắng, anh đã nói sẽ mang tôi ra ngoài. "
Nói xong, cô đi đến trước mặt Phượng Dung, sau đó yên lặng túm lấy góc áo sơ mi màu đen của hắn.
Nắm chặt.
Nhìn tư thế, chắc chắn sẽ không buông ra.
Phượng Dung dựa vào tường, so sánh Tô Yên với người vệ sĩ vừa bị đánh ngất của hắn.
Càng khiến hắn thú vị hơn chính là, hành vi này của Tô Yên
"Mẹ kế nhỏ đang làm gì vậy?"
Hắn khẽ mỉm cười.
Tô Yên chớp chớp mắt, tay lặng lẽ nắm chặt góc áo sơ mi càng dùng sức.
Lên tiếng
"Tôi cảm thấy anh sẽ không giữ lời, cho nên nắm chặt áo anh một chút, để yên tâm hơn."
Phượng Dung nhướng mày.
Thật hiếm khi nghe được lời nói thẳng ra như vậy.
Hắn thực sự không muốn cứu người phụ nữ này.
Đặc biệt là khi hắn thấy cô ấy quật ngã vệ sĩ của mình xuống đất.
Trong lòng cân nhắc, là muốn chặt rớt một cánh tay, hay là muốn đánh gãy một chân.
Nào biết rằng người phụ nữ này lại chạy tới trước mặt hắn ăn vạ.
Hắn không có tính kiên nhẫn với những phụ nữ hay nói nhiều.
Có lẽ vừa rồi đối diện với tầm của Tô Yên.
Nghe thanh âm mềm mại và bộ dáng vô hại của cô, cảm thấy có chút thú vị.
Phượng Dung nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Yên
"Nghe ý tứ của mẹ kế nhỏ, nếu tôi không đưa cô đi, vậy cô sẽ ở đây ra tay với tôi sao?
Tô Yên cúi đầu, rối rắm do dự hồi lâu, sau đó gật đầu
"Tôi sẽ làm như vậy."
Trong mắt Phượng Dung hiện lên ý cười.
"Có vẻ như tôi không có lựa chọn nào khác rồi."
Nói tiếp
"Đi thôi, đưa cô ra ngoài."
Hắn cử chỉ lười nhác, một thân đồ đen từng bước đi ra ngoài.
Không thèm để ý tới việc Tô Yên lôi kéo áo sơ mi của hắn, cùng với lời uy hiếp khi nãy.
Một trong những người vệ sĩ ở lại để xử lý tên đang té xỉu trên mặt đất kia.
Hai người còn lại đi theo Phượng Dung rời đi.
Sau khi ra khỏi biệt thự rồi lên xe ngồi.
Sắc mặt Tô Yên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang từ từ tái nhợt.
Cô cúi đầu, nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...