Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
Chỉ nói
"Tam điện hạ tới đây, chỉ là vì muốn nói việc này?"
Âu Dương Thanh nghe hắn trầm tĩnh nói, lúc này mới thở dài, có chút đáng tiếc ngồi xuống.
Nói chính sự.
Âu Dương Thanh híp mắt ra tiếng
"Nhị hoàng huynh kia của ta, như là nhớ thương hầu phủ này a."
Uy danh bên ngoài của Tô gia, trong tay Tô phụ cũng có một ít thế lực.
Thuộc về một vị trí rất quan trọng.
Chỉ là Tô phụ làm người chính trực, khinh thường nhất là việc kéo bè kết cánh.
Cho nên đối với đoạt vị tranh đấu vẫn không bị cuốn vào.
Cũng không theo chân đám hoàng tử bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách.
Cơ Ngọc mí mắt giật giật
"Tô Hải Hoa?"
Âu Dương Thanh cười
"Thế mà ngươi đều có thể nghĩ đến? Không sai, nhị hoàng huynh tính toán lợi dụng Tô Hải Hoa tranh đoạt Tô phủ."
Âu Dương Thanh cầm lấy điểm tâm trên bàn, cắn một ngụm.
Không nhanh không chậm
"Tô Hải Hoa kết minh cùng nhị hoàng huynh, nếu muốn được đến hầu phủ, chỉ cần diệt trừ một người."
Cơ Ngọc mặt vô biểu tình.
Âu Dương Thanh biết hắn nhất định đoán được.
"Tiểu hầu gia của ngươi."
Diệt trừ Tô Yên, hầu phủ lại không có người kế nhiệm.
Chỉ có ở chi hệ tìm kiếm người thích hợp thừa kế.
Mà trong chi thứ, chỉ có Tô Hải Hoa xuất chúng, cũng rất được Tô phụ thích.
Đến lúc đó, hầu phủ rơi vào trong tay Tô Hải Hoa là chuyện sớm muộn.
Âu Dương Thanh cắn điểm tâm, ngược lại là không vội.
Hắn cẩn thận nhìn Cơ Ngọc.
Tấm tắc nói
"Bổn điện hạ chưa bao giờ thấy bộ dạng ngươi như thế này."
Vừa nói khởi việc này, Âu Dương Thanh liền nhớ tới chuyện xưa
"Nhớ năm đó, ta thiếu chút nữa chết ở trong tay sơn tặc, đao đều treo ở trên cổ, ngươi không phải cũng là uống xong trà rồi mới đến cứu bổn điện hạ?"
Nhìn lại bộ dáng nghiêm túc của hắn hiện tại.
Âu Dương Thanh bắt đầu chọc gậy bánh xe
" Tiểu hầu gia kia có cái gì tốt, nạp như vậy nhiều mỹ thiếp, sớm muộn gì có một ngày hắn cũng sẽ di tình biệt luyến thích tiểu cô nương nhà khác.
Ngươi một lão nam nhân đến lúc đó còn có thể tranh sủng được với những tiểu cô nương gia đó?"
Nói nói, Âu Dương Thanh ho khan một tiếng
"Đi cùng bổn điện hạ thôi, đến nỗi khế bán mình của ngươi, bổn điện hạ sẽ cho người lấy về."
Kỳ thật đối với Âu Dương Thanh mà nói, Cơ Ngọc ở đâu ngốc cũng được.
Hắn cũng không lo lắng.
Chính là nhìn Cơ Ngọc càng ngày càng để ý tiểu bạch kiểm kia.
Nghĩ lại mình cùng hắn nhận thức tám năm, cũng coi như là vào sinh ra tử.
Nhưng chưa bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy.
Trong lòng tức khắc liền không cân bằng.
Nếu là một cô nương còn có thể lý giải, hắn là tình đậu sơ khai.
Nhưng kia lại là một tiểu bạch kiểm, lại còn là kẻ nam nữ thông ăn, là tay già đời.
Rốt cuộc Cơ Ngọc nhìn trúng hắn ở điểm nào??
Vừa nghĩ như vậy, phía cửa truyền đến thanh âm.
Tô Yên đã trở lại.
Sau đó, Tam điện hạ liền nhìn gương mặt không biểu tình ở đối diện mình kia, hiện lên một tia cười nhẹ nhu hòa.
Âu Dương Thanh hừ hừ hai tiếng, mắt trợn trắng.
Cầm cây quạt dùng sức quạt.
Tô Yên nhìn đến người chỗ đình hóng gió, trước mắt sáng ngời, đi lên tới.
Ra tiếng
"Vẫn luôn ở chỗ này ngồi?"
Cơ Ngọc gật đầu
"Chờ hầu gia trở về."
Nói xong, Cơ Ngọc bưng điểm tâm kia, đẩy đến trước mặt Tô Yên.
Tô Yên cầm lấy điểm tâm cắn hai miếng.
Một bên nói
"Ta nghe nói hôm nay buổi tối trong thành có Tết Khất Xảo, muốn đi xem sao?"
Cơ Ngọc ngẩng đầu dò hỏi
"Hầu gia đi sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Vừa nói, Tô Yên vừa cầm tay Cơ Ngọc.
"Cơ Ngọc đi cùng hầu gia."
Âu Dương Thanh nghe được thanh âm Cơ Ngọc hàm chứa ý cười.
Nhìn nhìn lại điểm tâm trước mặt mình tất cả đều được đẩy tới bên Tô Yên.
Hừ hừ hai tiếng.
Lười phản ứng.
Nhỏ giọng nói thầm
"Hai tên nam nhân, tham gia Tết Khất Xảo cái gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...