Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
Bức bách hắn nhìn mình
"Chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên bản hầu gia không muốn cưỡng bách chàng.
Nhưng có vài điều chàng phải rõ ràng."
Tô Yên nói chậm, vô cùng nghiêm túc.
"Thứ nhất, ta coi trọng chàng. Sớm muộn gì cũng sẽ chuộc thân cho chàng, khi nào đi theo ta, tùy vào ý nguyện của chàng.
Thứ hai, ta sẽ dùng hết khả năng của mình đối xử với chàng thật tốt, bất luận phát sinh chuyện gì đều sẽ đứng về phía chàng, về sau sẽ không để người khác khi dễ chàng, ta che chở cho chàng.
Thứ ba, ta ôm chàng, hôn chàng, chàng đều phải tiếp nhận. Đương nhiên, nếu chàng ôm ta, hôn ta, ta cũng sẽ tiếp nhận.
Thứ tư, những lời ta nói không phải chỉ nói cho có mà thôi, ta muốn chàng đem lời nói của ta để ở trong lòng. Nhớ kỹ chưa?"
Cơ Ngọc ở đó ngốc luôn.
Đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn Tô Yên, đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói một phen như vậy.
Tô Yên lại hỏi
"Chàng đã nhớ kỹ chưa?"
Cơ Ngọc buông mí mắt xuống, gật đầu
"Nô đã nhớ kỹ."
Ở khoảng cách gần thế này, mới phát hiện ở khóe mắt trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ đang lay động dưới ánh nến.
Tô Yên chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, hôn lên nốt ruồi kia.
Cơ Ngọc vốn đang cúi đầu, thân thể bỗng nhiên run lên.
Một đôi mắt lập tức nâng lên.
Nhìn Tô Yên.
Bởi vì Tô Yên nhắm mắt lại, hôn rất nghiêm túc.
Cho nên căn bản nàng không có phát hiện trong ánh mắt vị tiểu quan này hiện lên tia sắc bén.
Chờ đến khi nàng hôn xong, mới đứng dậy, mở mắt.
Đôi mắt Cơ Ngọc đã lần nữa rũ xuống.
Lông mi run run.
Bộ dạng ốm yếu kia, thật khiến người ta đau lòng.
Tô Yên không thấy được, nhưng Tiểu Hoa lại thấy vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt giống như lưỡi dao kia, làm Tiểu Hoa sợ tới mức tiểu tâm can run lên hồi lâu.
Kết quả là, Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, nam chủ đại nhân khả năng không có yếu như vậy."
Tô Yên có lệ lên tiếng
"Ừ"
Tiểu Hoa thấy ký chủ không để ý lời mình.
Hừ hừ hai tiếng, cũng không muốn nói chuyện cùng ký chủ, trực tiếp che chắn ngũ cảm, không muốn xem hình ảnh hai người tay trong tay kia.
Tô Yên ở trong phòng dạo qua một vòng, cuối cùng dừng ở trước một cây đàn cổ.
Duỗi tay chỉ vào
"Chàng biết đàn?"
Cơ Ngọc gật gật đầu
"Biết một ít."
Nói xong, Cơ Ngọc lại hỏi
"Tiểu hầu gia muốn nghe không?"
Tô Yên gật đầu
"Được"
Tiếp đó, Cơ Ngọc dẫn Tô Yên tới trước mặt bàn, bảo nàng ngồi xuống.
Sau đó, pha một ly trà, đưa cho nàng, rồi lại đi đốt lư hương.
Trong chốc lát, một cổ mùi thơm như đàn hương lan tỏa khắp căn phòng, rất vui vẻ thoải mái.
Cơ Ngọc ngồi xuống trước đàn cổ, lấy lại bình tĩnh, ngón tay khảy.
Một khúc cầm liền truyền tới, thanh âm nhè nhẹ lọt vào tai, rất êm ái.
Cũng do đã vào đêm, lại nghe tiếng đàn êm tai như vậy, Tô Yên nhắm mắt lại, một tay chống lên trán dựa vào mép bàn ngủ thiếp đi.
Dần dần, tiếng đàn cũng càng ngày càng nhỏ.
Cho đến khi những khớp xương tay rõ ràng kia ấn phía trên dây đàn.
Thanh âm hoàn toàn ngừng lại.
Đôi mắt Cơ Ngọc hạ xuống, từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay.
Một chút một chút lau thật mạnh nơi khóe mắt của mình.
Chính là nơi mà vừa nãy Tô Yên đã hôn qua.
Chà xong, hắn ném chiếc khăn xuống đất như vứt rác.
Hắn đứng dậy rời khỏi chỗ đàn cổ, nhìn Tô Yên trong chốc lát, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Chỉ là nụ cười kia, không hề có cảm tình.
Hắn ngồi xuống một bên khác của chiếc bàn, đổ nước trà ra ly, uống từng ngụm một.
Cũng không gọi Tô Yên tỉnh lại, tùy ý mặc nàng ngã vào mép bàn mà ngủ.
Không biết có phải bởi vì Tô Yên vô cơ hôn hắn hay không? Mà tầm mắt Cơ Ngọc rất hay cố ý vô tình rơi ở trên người Tô Yên.
Sau đó lại dời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...