*Yêu quái, yêu tinh. Ở đây theo nghĩa bóng là dụ dỗ, câu dẫn nhé các nàng, chứ không hề có yếu tố huyền huyễn đâu nha.
Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
"Bắt đầu đếm ngược
10
9
8
7
·····
1"
Tiếp đó, Tô Yên ngất đi.
Khi nàng lần nữa có ý thức, vẫn chưa lập tức mở mắt.
Mà là nhắm mắt lại, âm thầm cảm nhận động tĩnh chung quanh.
Xung quanh thật ồn ào.
Còn truyền đến giọng nữ tử khóc thút tha thút thít.
Đã vậy không chỉ một người, mà ít nhất là năm người.
Sau đó, nàng mở mắt.
Vừa mở mắt ra, liền có một vị nữ tử đang che mặt khóc liếc mắt nhìn một cái.
Nàng kia sửng sốt, một bên vừa khóc vừa kêu người bên ngoài
"Thái y tới mau, tiểu hầu gia tỉnh! Tiểu hầu gia tỉnh rồi!"
Một thái y vẫn luôn đợi ở ngoài cửa vội vàng tiến vào.
Tô Yên nhìn chung quanh.
Phát hiện, ngoại trừ nữ tử vừa mới nhìn mình, còn lại tất cả những người khác đều quỳ gối cách mép giường ít nhất một mét.
Đang nghĩ ngợi một chút.
Thái y đã bắt mạch cho nàng, sau đó lột mí mắt nàng ra nhìn nhìn.
Rồi lui về phía sau một bước, rất cung kính nói
"Tiểu hầu gia được bảo dưỡng rất tốt nên chỉ cần nghỉ ngơi khoảng hai ngày là sẽ không có việc gì."
Tiếng khóc thút tha thút thít kia lập tức dừng hẳn.
Một đám nữ tử xinh đẹp như hoa đều vui vẻ ra mặt
"Hầu gia không có việc gì, thật tốt quá."
"Thật là, hù chết ta đây."
"Đã vậy mấy ngày này chúng ta phải hầu hạ hầu gia thật tốt, làm cho thân thể hầu gia mau chóng khỏe lên."
Cả một đám ngươi một câu, ta một câu, vang lên khắp nơi.
Một cỗ hương phấn, son môi ập vào trước mặt, Tô Yên không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Người ở bên cạnh Tô Yên xoay người, nói với đám nữ tử kia
"Được rồi, hầu gia đã tỉnh, các vị chủ nhân cũng nên đi rửa mặt, chỉnh chu áo quần cho thật tốt, chờ hầu gia ra lệnh."
"Vâng, hầu gia, chúng thần thiếp cáo lui."
Một người hai người, tất cả đều rời đi.
Người nọ khom lưng với Tô Yên, trong mắt rõ ràng mang theo sự quan tâm, như có như không lau nước mắt
"Hầu gia, ngài không có việc gì thật tốt quá. Hầu gia có gì cần phân phó không ạ?"
Tô Yên lắc đầu.
"Ta muốn nghỉ ngơi."
Nha đầu kia gật đầu
"Hầu gia, vậy nô tỳ lui ra ngoài trước, nếu ngài cần gì cứ kêu một tiếng, nô tỳ sẽ tới đây."
Tô Yên gật đầu, không nói gì.
Chờ đến khi tất cả mọi người trong phòng rời đi hết, chuyện thứ nhất mà Tô Yên muốn làm chính là duỗi tay sờ sờ ngực mình.
Hả?
Không có ngực??
Phẳng lì??
Lúc này Tiểu Hoa mới lên tiếng
"Ký chủ yên tâm, chị là nữ tử. Ngực chỉ bị quấn vải thôi."
Tô Yên nhắm mắt lại, đầu còn có chút mê mang.
"Những người vừa nãy là ai vậy?"
"Là sáu tiểu thiếp của chị nha. Người mới hầu hạ chị, gọi là Vân Lan, nàng là nô tỳ duy nhất biết thân phận thực của chị."
Tô Yên không có hỏi gì nữa, chỉ nói
"Truyền ký ức cho ta."
"Leng keng, đang truyền tống ký ức."
Tô Thanh Quốc.
Một quốc gia hư cấu, nam tôn nữ ti.
Nguyên thân tên Tô Yên, là người của Tô gia.
Tô gia là nhà giàu kiêm trọng thần trong kinh đô, phụ thân là người có huyết thống hoàng thất, được sắc phong tướng quân nên vẫn luôn chinh chiến sa trường nhiều năm.
Tô Yên là nam đinh duy nhất của Tô gia, phong làm Tấn Viễn Hầu. Người ta hay gọi là tiểu hầu gia.
Quan hệ trong Tô gia khá phức tạp, mẫu thân của nguyên chủ vì muốn bảo vệ con mình nên tuyên bố với bên ngoài nàng là nam nhi.
Lại bởi vì là nam đinh duy nhất Tô gia, biểu cữu* là đương kim Hoàng Thượng.
*Cậu họ.
Tại trong kinh thành, nàng hoàn toàn chính là đi ngang*.
*Hoành hành, ngang ngược.
Tất cả mọi người nịnh nọt, nâng niu trên lòng bàn tay, sợ va chạm chọc tới vị tiểu hầu gia này.
Nguyên thân được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh cưng chiều như vậy, quả thực chính là Hỗn Thế Ma Vương, vô pháp vô thiên.
Ngang tàng chiếm đoạt con gái nhà lành, bá đạo đùa giỡn mỹ nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...