Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: Tinh Niệm

Hôn môi bá đạo mà dùng sức.

Ôm Tô Yên vào trong lòng.

Lúc tách ra chỉ nghe thanh âm hắn dần dần thô suyễn khàn khàn

"Ân nhân là của ta, về sau mỗi một ngày, đều là của ta."

Sau đó, Tô Yên lại bị phác gục lần nữa.

Tiểu Hoa nhìn hai người này xuân tâm manh động như vậy.

Vừa che chắn ngũ quan vừa yên lặng nghĩ.

Tu tiên đúng là tốt.

Thân thể khỏe mạnh, bao lâu cũng không sợ!

....

Hoa Khuynh hoàn toàn thành yêu.

Là một con hoàng kim cự mãng.

Không chỉ như thế, còn dung hợp cùng hắc ám Thánh Khí.

Hiện giờ, dù hắn không hề tu luyện bí tịch kia, trên đại lục này, cũng không còn ai có thể bất phân thắng bại với hắn nữa.


Hơn nữa thực rõ ràng, từ khi khai trai.

Lực chú ý của hắn hoàn toàn không ở việc tu luyện.

Ngày ngày cũng chỉ biết dán Tô Yên, ngọt ngọt ngấy ngấy.

Tiểu Hoa nhìn, hừ hừ một tiếng.

Ký chủ bị hắn dính đến không có thời gian nói chuyện cùng nó.

Vào giữa trưa một hôm, chỉ nghe trong một gian khách điếm truyền đến thanh âm.

Tiếng nữ tử mềm mại

"Ta có thể tự mình ăn."

Sau đó, liền vang lên một giọng nam nhân

"Ân nhân, ta đút nàng."

"Ta tự mình ăn."

"Ân nhân nhiều lần cứu mạng ta, chẳng lẽ một chút cơ hội hồi báo này cũng không cho sao?"

Đại khái là kỹ xảo này đã dùng rất nhiều lần.

Nữ tử ngồi bên cạnh cũng không mắc mưu, như cũ nói

"Ta tự mình ăn."

Nam tử một tay chống cằm, dựa vào cạnh bàn, đảo mắt liền sửa lại lời nói

"Nàng đã không muốn, ta cũng không ép buộc, nhưng ta phí miệng lưỡi như vậy, ân nhân cũng không đau lòng?"

Trong phòng.

Tô Yên mặc y phục, ngồi ngay ngắn ở trên vị trí.

Bên cạnh, Hoa Khuynh ngược lại là cổ áo mở rộng, mặt mày tất cả đều là ái muội dục vọng.

Một bộ tóc dài rối tung thả ra, lười biếng tà mị.

Hắn ngậm ý cười, đôi phượng nhãn hơi nhếch lên nhìn Tô Yên.

Một bàn tay lôi kéo tay nàng, thưởng thức, vuốt ve.

Tô Yên muốn rút tay về.


Người nào đó làm sao chịu.

Từng tiếng ân nhân kêu đến dục vọng bốc lên.

Từ khi hắn hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng, thật là ngày ngày động dục.

Hơn nữa lại còn tùy thời đều có khả năng.

Tô Yên ngẫu nhiên cười một chút.

Hắn đều có thể nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, một hai trách nàng dụ dỗ hắn.

Nói đến thực hiển nhiên.

Đến bây giờ Tô Yên cũng không có tìm được lời cãi lại.

Mỗi lần đều á khẩu không trả lời được, bị hắn đè nặng ở trên giường hôn thật lâu.

Hiện giờ hai người đã ở trong phòng hơn một tháng.

Nàng thế nhưng vẫn chưa có cơ hội đi ra ngoài.

Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi.

Đại khái là tối hôm qua chảy nước mắt quá nhiều, làm cho hiện tại hốc mắt còn hồng hồng, long lanh ánh nước.

Hơn nữa tính tình nàng lại ngoan.

Vừa thấy khiến cho người rất muốn khi dễ.

Thật lâu sau, nàng ra tiếng

"Chàng không cần được một tấc lại muốn tiến một thước."

Hoa Khuynh vừa nghe lời này, mày nhếch lên, tiến lên, trực tiếp kéo người vào trong lòng ngực.


Hắn ngậm ý cười, ngực chấn động

"Được một tấc lại muốn tiến một thước? Rõ ràng là ân nhân dụ dỗ ta mới đúng."

Tô Yên vừa nghe lời này, ngẩng đầu

"Ta không có."

Hoa Khuynh cúi đầu, hôn lên môi hồng nộn nộn kia

"Nhìn xem, nàng hiện tại đang dụ dỗ ta."

Nói nói, thanh âm kia liền thay đổi hương vị.

Triền miên dục vọng lại lần nữa bị kích phát ra.

Tô Yên không dễ dụ như trước kia, đẩy đẩy kéo kéo mơ mơ màng màng đã cắn câu.

Lúc này đây, nàng duỗi tay dùng sức đẩy, vận dụng cả linh khí.

Hoa Khuynh làm sao có thể nghĩ đến Tô Yên lúc này động thủ thật?

Hắn thật đúng là bị đẩy ra.

Tô Yên bước chân lui sau một bước, dựa vào bên cửa sổ

"Chàng bình tĩnh một chút."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui