Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: Tinh Niệm

Không hề tiếp tục tiến công.

Lúc này, còn có một con tang thi cao cấp giống như chưa từ bỏ ý định.

Đang cùng Diệp Lương triền đấu.

Tô Đường hướng tới hắn nhe răng, phát ra một đạo thanh âm quỷ dị.

Con tang thi kia dừng lại một chút, thân thể lui về phía sau, cũng nhanh chóng rời đi.

Ở bên ngoài căn cứ Văn Minh, chỗ màn sân khấu vừa nãy.

Tần Dương sắc mặt âm trầm, có chút bất an.

Sau đó, bỗng nhiên một viên đạn xẹt qua gương mặt hắn.

Hắn phản ứng mau, nhanh chóng tránh né.

Lại nghe thấy "hưu" một tiếng.

Một đống đất ngưng kết thành hình mũi tên xuyên thấu trái tim hắn.

Tiếp đó, đất nháy mắt hóa thành bụi.

Rơi vào trên người hắn.

Tần Dương cúi đầu, một màn này phát sinh quá nhanh, hắn còn không kịp phản ứng.

Máu tươi từ ngực trào ra.

Phốc một ngụm, máu tươi phun ra.

Sau đó, ầm ầm ngã xuống đất.

Triệu Phong đang chiến đấu bên ngoài, thể lực chống đỡ hết nổi.

Bị tang thi cào vào mặt.

Lúc này, một viên đạn bắn lại đây.

Đại khái là muốn bắn chết hắn trước khi con tang thi kia chạm đến.

Viên đạn kia xuyên thấu mu bàn tay tang thi, bắn xuyên qua đầu của hắn.

Máu tươi trào ra, cuối cùng bị đàn tang chia nhau ăn.

Duy chỉ còn lại Tần Cầm, từ khi những việc này phát sinh, cô ta giống như là biến mất khỏi nhân gian, vẫn luôn không tìm được.

Bảy ngày sau.

Thủ lĩnh căn cứ Văn Minh, Tần Dương, bị chết ở trong chiến loạn tang thi.


Đồng thời lộ ra tin tức hắn vây công, thí nghiệm lên người dị năng giả.

Mất dân tâm.

Cuối cùng, Diệp Lương thành thủ lĩnh cao nhất tại căn cứ.

Lại qua mấy ngày, căn cứ Văn Minh đổi tên thành căn cứ Diệp Phong.

Đối với một ngày táo loạn kia, vì trấn an mọi người nên tuyên bố với bên ngoài là Tần Dương thiết lập một âm mưu to lớn.

Mục đích của hắn chính là muốn diệt trừ người có uy hiếp với vị trí thủ lĩnh của hắn.

Đến nỗi sự việc về vua tang thi, tự nhiên cũng là đang lừa mọi người.

Vào một ngày.

Trong một tiểu viện độc lập.

Cửa phòng đóng chặt, thực an tĩnh.

Bỗng nhiên, truyền đến lách cách lang cang tiếng vang đồ vật va chạm.

Nhìn kỹ, chính là Tô Đường mặc cái quần đùi trần trụi nửa người trên, ngã trên sàn phòng khách.

Trên người hắn băng gạc quấn quanh.

Mà hắn hơi thở nặng nề, ở bên cạnh, Tô Yên cũng ngã trên mặt đất.

Bị hắn áp chế, ôm chặt lấy.

Như thế nào cũng không buông tay.

Tô Yên duỗi tay, sờ sờ dấu cắn ứa máu ở trên cổ kia.

Con tang thi này, vừa nãy còn khá tốt.

Hôn hôn, liền càng ngày càng kích động, đôi mắt đều biến đỏ.

Kết quả khi hôn cô, hạ miệng một cái không lưu ý liền cắn vào cổ cô.

Từ khi bọn họ bắt đầu cuộc sống yên ổn ở căn cứ Diệp Phong.

Con tang thi này như là thay đổi vậy.

Cả ngày quấn lấy cô, muốn hôn, muốn ôm, còn muốn đè nặng cô.

Nhưng hắn hôn hôn liền kích động đến đỏ mắt, bệnh trạng càng ngày càng lợi hại.

Nghe thanh âm hắn thở nặng nề khi ôm cô.

Một bộ dáng khó chịu, không biết làm sao.


Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô giống như có chút hiểu được ý nghĩ của thằng nhãi này.

Nhưng mà, bây giờ còn có một vấn đề cần hỏi.

Cô duỗi tay sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của hắn

"Anh có nguyện vọng gì không?"

Tô Đường vẻ mặt khó nhịn, thực kích động, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Chỉ có thể ôm cô gắt gao, không chịu buông tay.

Đã lâu sau, cô nghe được thanh âm Tô Đường khàn khàn

"Muốn cùng em, giao phối, sinh sản."

Tô Yên

"···········"

Còn Tiểu Hoa lại thực hưng phấn.

Hóa ra nam chủ cũng hiểu a.

Oa, kết tinh của tang thi vương cùng nhân loại, sẽ là thứ gì đây??

Tô Đường nói xong, giây tiếp theo, ghé vào chỗ ngực Tô Yên, nức nở hai tiếng.

Tô Yên đôi mắt chớp chớp, không có nhìn Tô Đường

"Được"

Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Tiểu Hoa cười cực kỳ lớn tiếng

"Ký chủ, chị đây là thẹn thùng sao?"

***

Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 56

Tô Yên không nói lời nào.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ, vẫn là lần đầu tiên thấy cô xấu hổ lại thẹn thùng như vậy.

Nó khẽ meo meo ra tiếng


"Ký chủ, Tiểu Hoa có thể giúp chị a."

Rốt cuộc, trong chốc lát Tô Yên trả lời

"Ân?"

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị mau xem cái TV kia."

Tô Yên ánh mắt nhìn về phía TV.

Đột nhiên, TV sang lên.

Vốn là thế giới động vật, sau đó hình ảnh vừa chuyển.

"A ~ a ~~, chồng thật là lợi hại ~~ muốn chết ~~"

"Bảo bối ~, anh thích bộ dáng này của em a ~"

Hai khối thân thể giao triền, trần truồng, trùng hợp là, cũng đều ở trong phòng khách.

Thanh âm này....

Tô Đường lập tức liền ngẩng đầu lên, một đôi mắt sang loáng nhìn về phía màn hình.

Sau đó ngồi dậy, lấy một bộ dáng học sinh chăm chỉ, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, cẩn thận xem.

Tô Yên

"...."

Tiểu Hoa thực kiêu ngạo ra tiếng

"Ký chủ, chị nghĩ muốn tư thế gì, em đều có a."

Ai, thân là một hệ thống, nó cũng thật không dễ dàng.

Đã muốn nhọc lòng hoàn thành nhiệm vụ, còn phải bảo đảm ký chủ thể xác và tinh thần khỏe mạnh trưởng thành.

Sợ là không có cái hệ thống nào nhọc lòng lo cho ký chủ như nó đâu.

Nửa giờ sau.

Đồng chí Tang thi vương 360 độ không góc chết xem xét xong một lần.

Ân, học xong.

Sau đó, đứng lên, kéo bức màn, cởi quần áo.

Sau đó, liền đem người ôm lên, đè ở trên sô pha.

Sau đó thanh âm khàn khàn, chậm rì rì

"Bảo bối ~ đừng sợ, sẽ làm em thoải mái."

Tô Yên nhìn tư thế này của hắn, đôi mắt đỏ bừng a đỏ bừng, lực nắm cổ tay cô, có thể nhận ra hắn nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều, là hắn đang cố gắng áp lực.

Vốn dĩ hắn cũng muốn học theo trong TV diễn, hai ba động tác đã lột bỏ quần áo của Tô Yên.

Nhưng mà, ngón tay không linh hoạt, cả nửa ngày cũng không mở được nút thắt.


Cuối cùng, tức giận, xé xé kéo kéo, trực tiếp kéo xuống.

Hắn nhìn bộ dáng Tô Yên non mềm, đôi mắt hạt châu càng đỏ bừng.

Sau đó, học trong TV, áp xuống thân mình, ôm lấy, dán sát vào nhau.

Mặt trời hướng lặn về tây, ban đêm tiến đến.

Lúc Tô Yên tỉnh lại là ở trên giường.

Vừa bỏ chăn ra, trên người chi chít dấu cắn xanh tím.

Hôm qua, cũng không biết hắn kích động bao lâu.

Dù sao trước khi cô ngủ, đôi mắt hắn vẫn luôn trong trạng thái đỏ bừng.

Chậm chạp không có hòa hoãn xuống.

Tô Yên nhìn trái nhìn phải, không thấy người trong phòng ngủ.

Mặc tốt quần áo, một bàn tay cô đỡ eo, chậm rì rì đi ra.

Kết quả mới vừa mở cửa, trong TV truyền đến thanh âm rên rỉ càn rỡ.

Vừa nhìn, thân thể Tô Yên cứng đờ.

Chân đang muốn đưa ra ngoài cũng dừng lại.

Chỉ thấy, Tô Đường mặc quần, thân trên trần trụi, ngồi ở chỗ đó.

Nghiêm túc cẩn thận nhìn TV.

Mà ở trên sô pha kia.

Không biết Diệp Lương cùng Túc Thiên tới từ khi nào.

Diệp Lương mặt không biểu tình, buộc tóc đuôi ngựa, vẫn chưa bởi vì thanh âm trong TV mà có bất luận cảm xúc dao động gì.

Trái lại, Túc Thiên ngồi ở bên cạnh, hận không thể cả người đều dán ở trên người cô.

Lẩm bẩm thì thầm, không biết nói lời âu yếm gì.

Bởi vì thanh âm cô mở cửa, ánh mắt hai người đồng thời nhìn lại đây.

Thanh âm trong TV kia vẫn còn vang.

Tô Đường căn bản không thèm để ý hai người này có ở đây hay không, như cũ ngồi đó " nghiêm túc học tập ".

Túc Thiên mày một nhíu, thấy hắn không phát hiện Tô Yên đã ra ngoài, lên tiếng

"Cô ra rồi à??"

Tô Đường nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn xem.

Khi hắn nhìn thấy Tô Yên đi ra, ánh mắt sáng lên, từ trên mặt đất đứng lên.

Đi đến trước mặt Tô Yên, duỗi tay, chặn ngang cô bế lên.

Đi đến trước sô pha, nhẹ nhàng buông xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui