Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Tinh Niệm
"Ô ô ô ô ô ô ~~, cha nó a, anh chết thật thảm a ~~~!!!"
Người không biết, còn tưởng hai người tình thâm nghĩa trọng cỡ nào.
Nhưng mà khi nãy tang thi tiến đến, cái người phụ nữ trung niên này lại chạy đi nhanh nhất tránh ở phía sau xe.
Diệp Lương lạnh nhạt ra tiếng
"Giới thiệu một chút với mọi người, người mới tới này tên là Tô Đường, là người nhà Tô Yên. Chỉ có Tô Yên phụ trách hắn. Mọi người còn có ý kiến gì không?"
Giọng nói vừa dứt, người ở đây thi nhau lắc đầu
"Không có, không có."
Kỳ thật mọi người cũng hiểu.
Bọn họ không có lập trường để nói cái gì.
Đơn giản bởi vì, hai mươi mấy người bọn họ, chỉ có ba đến năm người là có dị năng.
Còn lại cũng chỉ là người thường.
Muốn người ta phụ trách bảo hộ, làm sao còn có tư cách ghét này ghét kia??
Cái tên đàn ông vừa mới bị tang thi cắn kia mới là người ăn không uống không.
Kỳ thật bọn họ vốn dĩ chính là đang ăn không uống không.
Chỗ nào còn có mặt mũi đi nói người ta?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người không tiếp lời tên đàn ông kia.
Chuyện này đến đây là kết thúc.
Tô Yên tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lại nhìn Tô Đường vẫn luôn dựa gần mình.
Đối với con tang thi vừa xuất hiện kia, hắn ngay cả đầu cũng không nâng chút nào.
Giống như đã sớm biết.
Túc Thiên nhìn một màn này, rũ mắt.
Tô Đường này, đúng thật là kỳ quái.
Sau đó, lại nghe Diệp Lương nói
"Đã sắp tới căn cứ Văn Minh, chỉ còn hai đến ba ngày lộ trình, mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lên đường."
Mọi người vừa nghe sắp tới căn cứ Văn Minh.
Tất cả đều kích động.
Lặn lội đường xa lại trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, rốt cuộc sắp đến miền đất hứa a.
Căn cứ Văn Minh, chính là địa phương bọn họ tha thiết ước mơ nhất.
Tới chỗ đó liền an toàn.
Vì vừa nãy đột nhiên xuất hiện tang thi, ăn cơm xong, mọi người đều vội vàng vào trong xe ngủ.
Đám người Diệp Lương Triệu Linh cũng cơm nước xong rời đi.
Lục tục có người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có Tô Yên cùng Tô Đường.
Tô Đường như cũ không nói lời nào.
Chỉ là dính ở trước mặt cô, ngẫu nhiên hít hít cái mũi, ngửi lại ngửi.
Tô Yên vươn tay, cầm lấy đùi gà đang đặt trong đĩa.
Sau đó đưa tới trước mặt Tô Đường.
"Ăn cái này không?"
Tô Đường vẫn luôn thành thành thật thật nhét tay vào trong túi, bây giờ mới vươn ra.
Móng tay đen nhánh, da thịt xám xanh, bại lộ thân phận tang thi của hắn.
Nắm đùi gà, gặm gặm.
Đảo mắt một cái, ngay cả xương gà hắn cũng đều ăn luôn.
Tô Yên dò hỏi
"Vừa mới nãy con tang thi đột nhiên xuất hiện kia... là anh gọi tới?"
Tô Đường liếm một chút ngón tay
"Đúng vậy"
Hắn thực thản nhiên, một chút cũng không che giấu.
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao? Muốn giết tên đàn ông kia?"
Tô Đường thanh âm ngắt ngứ
"Hắn thực phiền."
Luôn luôn nói cô không tốt.
Còn nữa, hắn ta không phải nói rằng Tô Yên vốn là muốn giết chết hắn sao?
Vậy vừa hay, Hắn muốn làm Tô Yên vui vẻ một chút.
Tô Đường thực nghiêm túc hỏi cô
"Em vui không?"
Một chữ một chữ nói rất chậm, nhưng đã có thể nói liền một câu.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Ân"
Tay Tô Đường liền duỗi tay bắt được cánh tay Tô Yên.
"Anh tốt, hay là cô ta tốt?"
Cô sửng sốt
"Ai?"
"Cô ta."
Hắn duỗi tay chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.
Đúng là chỗ vừa nãy Diệp Lương ngồi.
"Diệp Lương?"
"Ân, ai tốt?"
Hắn thực bướng bỉnh muốn nghe đáp án.
Còn Tô Yên thì lại ngơ ngác, như thế nào Hắn lại muốn so với Diệp Lương rồi??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...