Edit: Tinh Niệm
Vũ Văn Húc không nói gì, đôi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn nàng.
Nửa ngày sau.
Tô Yên héo.
Nàng ôm đầu, héo bẹp
"Là, là ta cắn. Không phải chuột."
Nhu nhu thanh âm vang lên.
Nghe nàng thành thật thừa nhận, Vũ Văn Húc trong mắt hiện lên ý cười,
"Ngày thường để nàng bị đói?"
Tô Yên tách ra ngón tay nhìn hắn một cái, sau đó nhỏ giọng nói
"Không có"
"Vậy, như thế nào ngay cả một quyển tấu chương cũng không buông tha, nhất định phải cắn một ngụm?"
Thanh âm Hắn nhiễm ý cười, không có tức giận, chính là cảm thấy có chút tò mò.
Tô Yên lẩm bẩm
"Ta, ta nhìn chàng mỗi ngày đều xem nó thật lâu, cho rằng ăn rất ngon....."
Giọng nói vang lên, liền nghe được trong viện truyền ra tiếng cười to.
Sau đó, chỉ nghe thanh âm Vũ Văn Húc mang theo ý cười
"Ta mỗi ngày càng ở với nàng nhiều thời gian hơn, sao nàng không nếm thử chính mình ăn ngon không?"
"Ta lại không ăn được."
"Sao lại không được?"
"..... ân?"
"Nàng không phải cục bột nhỏ sao?"
"Ta, ta, hiện tại là người, không thể ăn."
Tô Yên cường điệu.
Vũ Văn Húc thanh âm sâu kín
"Tất nhiên là cũng có thể ăn."
Giọng nói vừa rơi xuống, Tô Yên cả người cứng đờ.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc lập tức thay đổi.
Nàng yên lặng nhét tay mình vào trong quần áo, bọc bản thân đến kín mít.
Nhỏ giọng lại có chút ủy khuất hỏi
"Chàng muốn ăn ta? Vậy..., muốn ăn như thế nào? Hấp hay là kho?"
Người nào đó không nói chuyện, chỉ sờ sờ đầu nàng.
Cả nửa ngày, thở dài.
Không nói gì nữa.
Lúc này, cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Hắn ý bảo
"Ăn cơm đi."
Tô Yên yên lặng từ trên đùi hắn trượt xuống, sau đó đẩy hắn về phòng ăn cơm.
Khác với lúc trước cao hứng mà ăn.
Lúc này đây, Tô Yên nhìn qua, bộ dáng không mấy vui vẻ.
Hắn gắp một khối thịt cá, đưa tới bên miệng Tô Yên, nàng há mồm, trước sau như một nuốt vào.
Nhưng như là có tâm sự, vẻ mặt thất thần.
Hắn đại khái có thể đoán ra nguyên nhân.
Chắc là vấn đề trước khi ăn cơm.
Nàng vẫn nhớ tới chuyện đó.
Vốn tưởng rằng qua một lát thì ổn rồi.
Nhưng cơm trưa ăn hơn phân nửa, nàng vẫn là một bộ dáng héo bẹp.
Rốt cuộc, hắn ra tiếng chậm rãi dò hỏi
"Suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Mếu máo, nói
"Ta không muốn bị ăn luôn."
Quả nhiên, thật đúng là vì chuyện đó.
Hắn gắp một khối thịt gà, đưa tới bên môi nàng, nhìn nàng há mồm ăn xong.
Một bên đút một bên nói
"Dù ta muốn ăn nàng, cũng không chạy tới chỗ nàng được. Huống chi, vừa mới nãy chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải thật sự muốn ăn nàng."
Tô Yên nghe, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên đùi Vũ Văn Húc.
Nàng biết, chân hắn có thương tích.
Không, hẳn là trúng độc.
Cho nên mới chậm chạp không có tốt lên.
Nàng vốn dĩ đã nhớ tới chuyện này.
Bị hắn nhắc tới, lại lần nữa nghĩ tới.
Tức khắc, ném vấn đề ăn hay không ăn ra sau đầu.
Ra tiếng hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa, chân hắn có thể khỏi hẳn sao?"
"Ký chủ, rất khó."
"Có biện pháp?"
"Hắn trúng độc nhiều năm, thiếu chút nữa đã mất mạng, hiện giờ lại dùng một chân đổi lấy một mạng. Hơn nữa độc này, độc tính ngoan cường, trừ phi tìm được kim linh hoa, bằng không, không có cách nào giải được."
Tô Yên nghe tên này, kim linh hoa?
"Em biết ở đâu sao?"
Tiểu Hoa không nghĩ tới ký chủ nhà mình còn thông minh, biết hỏi nó ở nơi nào.
"Biết."
Tô Yên vừa nghe, lập tức liền cao hứng.
______
Hẹn mai gặp lại nha các tềnh yêu!!!!
晚安!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...