Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: Tinh Niệm

Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời khỏi, Tô Yên đi ở trong viện.

Cứ cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó.

Thiếu cái gì đây?

Ưm.... ân?

Tiểu Hồng đâu?

Hình như từ giữa trưa đã không nhìn thấy nó.

Đây là đi đâu vậy?

Cô cẩn thận suy nghĩ.

Trong đầu hiện lên một người.

Sau đó, bước bước chân đi đến khuê phòng.

Vừa đi vào, đã thấy được Quân Vực ngồi ở mép giường.

Hắn cười đến cong một đôi mắt, con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực nhìn cô.

"Tiểu Quai"

Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó nhìn trái nhìn phải quanh hắn cả nửa ngày.

Chậm rì rì đi qua, nghiêm túc suy nghĩ.

Quân Vực mày nhíu một chút


"Tiểu Quai?"

Tô Yên suy nghĩ, nên uyển chuyển dò hỏi kiểu gì?

Nhưng, nghĩ hơn nửa ngày, mở miệng lại một câu là.....

"Tiểu Hồng còn sống đi?"

Quân Vực: "........"

Hắn đầu đầy hắc tuyến.

Ra tiếng

"Tiểu Quai cảm thấy ta sẽ giết con rắn kia?"

Tô Yên nghĩ, sau này mình hẳn phải học hỏi cách nói chuyện uyển chuyển mới được.

Bằng không, sợ sẽ lại xuất hiện cục diện như bây giờ.

Cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu

"Có... chút."

Quân Vực sắc mặt càng kém.

Hắn một phen lôi kéo tay Tô Yên, ôm người ở trong lòng ngực.

Một lúc lâu sau mới nói

"Ta còn không đến mức không dung được một con rắn."

Chắc là buổi sáng mới rời giường, thế cho nên nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn, rầu rĩ.

Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Quân Vực mày lại nhíu

"Không tin?"

Cô nhớ tới ngày hôm qua cái đuôi Tiểu Hồng bị hắn nắm đến in cả dấu ngón tay.

Nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu

"Tin"

Khi cô đồng ý, Quân Vực trong mắt hiện lên ý cười.

Ân, Tiểu Quai tin tưởng hắn, cảm giác này thực tốt.

Còn chưa cao hứng được bao lâu, liền nghe được Tô Yên chậm rì rì nói

"Anh nếu muốn giết chết nó, sẽ lặng yên không một tiếng động."

Hắn càng gióng trống khua chiêng lăn lộn, thì càng không hại nó.


Quân Vực nghe lời này, dán chỗ thịt mềm ở cổ Tô Yên cắn một ngụm,

"Tiểu Quai đây là đang khen ta, hay là đang mắng ta?"

"Khen anh"

Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc.

"Ân?"

Quân Vực nghi hoặc.

Liền nghe Tô Yên nói

"Em xử lý vấn đề đơn giản thô bạo, luôn không nghĩ được nhiều như vậy."

Quân Vực trầm mặc nửa ngày, ôm cô càng ngày càng chặt, hắn nhắm mắt lại, câu được câu không

"Như thế nào nghe Tiểu Quai nói, giống như là đang nói ta âm hiểm độc ác, giống tên tiểu nhân?"

Tô Yên cẩn thận nghe hắn đánh giá.

Sau đó nói

"Anh không phải kẻ tiểu nhân."

Quân Vực thuận miệng nói tiếp

"Ồ? Ta đây âm hiểm độc ác?"

Tô Yên lúc này không nói.

Xem như cam chịu.

Không nghĩ tới cô thật đúng là thấy mình như vậy.

Nhịn không được lại cắn cô một ngụm

"Nếu em thông suốt một chút, ta cần gì phải hao hết tâm tư như vậy, bày ra thiên la địa võng tới dính lấy em?"


Đối với người khác, Quân Vực lười tâm tư suy nghĩ.

Không vừa mắt, liền giết.

Nhưng cố tình chính là Tô Yên.

Cứng không được, chỉ có thể dùng mềm.

Tô Yên bị hắn cắn vừa ngứa vừa tê, một bên xô đẩy, một bên nhu nhu nói

"Em không phải không hiểu."

Quân Vực vừa nghe lời này, liền hừ một tiếng.

Không phải không hiểu?

Hắn thấy cây vạn tuế trong thiên hạ có nở hoa thì hắn cũng chưa chắc có thể tu thành chính quả.

Âm mưu dương mưu, hắn quản là cái gì.

Có thể giữ người ở trong lòng, chính là chiêu thức lợi hại nhất.

Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

"Em nếu như không hiểu, làm sao sẽ mềm lòng?"

Cô không phải loại người có nhiều tâm đồng tình.

Nhưng mà, chỉ đối với hắn, chỉ cần hắn lộ ra bộ dáng bị ủy khuất rất lớn, cô sẽ thực đau lòng.

Điểm mấu chốt cứ lui lại lui, cô cũng sắp tìm không thấy điểm mấu chốt của mình rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui