Edit: Tinh Niệm
Tần Tình Nguyệt ổn định tâm thần, chậm rãi mở miệng
"Thiếu gia, ngài có lẽ nên tìm hiểu nguyên nhân một chút."
Tô Yên cúi đầu, nhìn cô
"Có ý gì?"
Tần Tình Nguyệt tiếp tục nói
"Hai người trong sinh hoạt có nhiều việc nhỏ khắc khẩu, đều không phải là vấn đề nhỏ, mà là từ căn nguyên xảy ra vấn đề."
Cô nhìn thấy Tô Yên lâm vào trầm tư, trước mắt sáng ngời, liền tiếp tục nói
"Thiếu gia tính tình không tranh không đoạt, cũng là thị phi phân minh. Có một số việc cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhưng mà Túc Cửu Từ tiên sinh chỉ sợ không phải dạng người này.
phong cách làm việc của Túc Cửu Từ tiên sinh, Tình Nguyệt sau khi tới đây cũng từng nghe qua một vài lần.
Túc Cửu Từ tiên sinh là kiêu hùng, làm việc bất kể hậu quả, không từ thủ đoạn, nam nhân như vậy có thể thành đại sự.
Nhưng, thiếu gia, hắn rất dễ dàng chạm vào điểm mấu chốt của ngài, làm cho hai người khắc khẩu.
Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ tiên sinh chỉ sợ ngay từ tính cách đã không hợp nhau."
Tần Tình Nguyệt nói một đoạn rất dài.
Từ từ mưu tính.
Tô Yên không nói chuyện, cô chỉ nhìn thoáng qua Tần Tình Nguyệt.
Sau đó không thể hiểu được hỏi một câu
"Em không thích Túc Cửu Từ, em chán ghét hắn?"
Tần Tình Nguyệt thân thể cứng đờ, trên mặt tươi cười đều có chút cứng lại.
Cô ra tiếng
"Đối với thiếu gia không tốt, Tình Nguyệt đều sẽ chán ghét."
Tô Yên nhìn cô, như là tìm tòi nghiên cứu những lời cô nói là thật hay giả.
Tần Tình Nguyệt bị nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày sau, cứng đờ mở miệng
"Thiếu, thiếu gia?"
Tô Yên chậm rãi dời đi đôi mắt.
Đặt chung trà kia ở trên khay, lại lần nữa nằm trở về ghế quý phi, nhắm mắt lại, chậm rì rì mở miệng
"Hắn đối với ta rất tốt."
Tần Tình Nguyệt không thể tin tưởng
"Thiếu, thiếu gia, ngài nói cái gì?"
Vừa mới nãy không phải còn nói nhìn thấy Túc Cửu Từ liền tức giận sao?
Như thế nào hiện giờ lập tức liền thay đổi suy nghĩ??
Hơn nữa, Tần Tình Nguyệt nghe ra được, thiếu gia đối với Túc Cửu Từ không còn bực bội như vừa nãy, ngược lại là hòa hoãn xuống rồi.
Cái này làm cho Tần Tình Nguyệt có chút bất an.
Không rõ là vì cái gì.
Tô Yên nhắm mắt lại, chậm rì rì
"Tình Nguyệt, em đã từng nghĩ qua về tương lai sau này chưa?"
Tình Nguyệt đem những ý tưởng kia vứt ra sau đầu, trả lời
"Thiếu gia, Tình Nguyệt muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh ngài, vĩnh viễn làm thủ hạ đắc lực nhất của ngài."
Tô Yên hỏi
"Còn có suy nghĩ khác không?"
Tần Tình Nguyệt khó hiểu
"Thiếu gia.... ngài là không muốn Tình Nguyệt tiếp tục ở trước mặt ngài sao?"
Tô Yên mở mắt ra
"Ta không chán ghét em."
Giọng nói vang lên, Tần Tình Nguyệt chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ngay sau đó liền nghe Tô Yên nói
"Nhưng mà, hắn dường như không quá thích em, em cũng không thích hắn. Ngày sau chờ hắn ở chỗ này, ta không muốn lại có một đống phiền toái."
Lời nói rơi xuống, Tần Tình Nguyệt ngốc lăng.
Thiếu gia nói tới tương lai của ngài.
Thiếu gia tương lai có Túc Cửu Từ, lại không có cô.
Mà thiếu gia thế nhưng tại lúc tức giận với Túc Cửu Từ như vậy, còn suy nghĩ tương lai sau này với hắn.
Thế nhưng còn đang suy nghĩ về hắn!!!
Tần Tình Nguyệt tay dùng sức nắm chặt khay, ngón tay trắng bệch.
Cô cúi đầu, thật là ghen ghét tên Túc Cửu Từ kia a.
Hắn rốt cuộc là dùng biện pháp gì, có thể khiến thiếu gia thương hắn như vậy.
Bởi vì hắn tồn tại, hiện giờ chính mình bị thiếu gia vứt bỏ.
Đây, tất cả đều là bởi vì Túc Cửu Từ!!
Tần Tình Nguyệt cúi đầu, thân hình lung lay đứng dậy
"Thiếu, thiếu gia, nước trà ngài uống xong rồi, Tình Nguyệt lại lấy đi cho ngài một ly."
Nói xong, liền vội vàng rời đi.
Cô sợ nếu không đi, nước mắt liền muốn chảy ra.
Cô hiện giờ bị thiếu gia vứt bỏ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...