Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ư Ư
Tí tách, một giọt nước dung nhập vào trong biển sâu.
Âm nhạc du dương vang lên, thời gian tiếp tục trôi đi.
Tô Yên ôm Donner, ánh mắt nghiêm túc, "Em sẽ vĩnh viễn yêu anh."
Cô vừa nói xong thì tiếng chuông thứ mười hai cũng vang lên.
Donner không biết Tô Yên xuất hiện trước mặt anh bằng cách nào mà chỉ cho rằng đây là ảo giác trước khi chết của mình.
Nếu đây là ảo giác, thì anh cũng muốn chết bằng cách này.
Anh nâng tay lên dựa đầu vào vai Tô Yênm "Anh sẽ nhớ rõ lời mà em nói."
Giọng nói khàn khàn khó nghe phát ra.
Anh phát hiện ra trái tim của mình đã dần dần sống lại, mà sợi chỉ màu lục đậm kia cũng dần dần rút đi.
Anh ngây người ôm lấy Tô Yên một lúc lâu.
Cho đến khi mọi người vây xung quanh vỗ tay chúc mừng.
Lúc này anh mới biết đây là sự thật.
Lời Tô Yên nói lúc nãy cũng là sự thật.
Khóe môi tái nhợt khẽ cong lên lộ ra một nụ cười.
Không nghĩ tới cô sẽ nhận ra mình, cho dù không có đuôi cá, tóc và mắt biến thành màu đen cô vẫn nhận ra.
Tô Yên mím môi, "Vì sao anh lại trở nên suy yếu như vậy?"
Cô vừa hỏi vừa nói chuyện với Tiểu Hoa, "Không phải em nói tôi chỉ cần nói tôi vĩnh viễn yêu anh ấy thì anh ấy sẽ không sao à? Vì sao anh ấy vẫn suy yếu như vậy."
Tiểu Hoa nhẹ nhàng run lên, "Ký chủ, ngài yên tâm, ngài ấy không sao, nhưng chắc phải nghỉ ngơi một thời gian."
Tô Yên nghe vậy mới hơi hơi yên tâm.
Dường như Donner cũng không quan tâm tới thân thể của mình vì anh đang tò mò một chuyện, "Sao em lại nhận ra đây là anh?"
Tô Yên khó hiểu, "Anh rất khó nhận ra à?"
Lúc này, Cổ Vương và Tiểu Hồng đang hóng hớt trên nóc nhà cũng bàn tán
"Tê tê tê tê tê?"
Người này là ai vậy, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, không biết con cá kia về thấy vậy có ăn thịt người này luôn không?
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Sao ông biết được, hỏi hỏi cái gì.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê."
Hừ, tốt quá, Tô Yên vứt bỏ con cá kia rồi! Ai bảo anh ta độc ác như vậy, muốn ăn cả tớ.
Cổ Vương, "Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Dựa theo cái tính cách của con cá kia thì nói không chừng sẽ ăn luôn ca Tô Yên và người này.
"Tê tê tê tê tê!"
Tớ muốn liều mạng với anh ta!
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng?"
Cậu đánh lại con cá kia không?
Vừa nghe Cổ Vương nói, Tiểu Hồng lập tức héo. Nó vẫn còn cảm thấy đau mỗi khi nhớ tới ngày hôm đó.
"Tê tê tê tê tê."
Không đánh lại.
Cổ Vương nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu Hồng nên càng ghét bỏ
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng."
Về sau ông đây che chở cậu, bị ai bắt nạt thì nói với ông, ông sẽ bò vào trong cơ thể nó ăn luôn.
Tê tê?!
Tiểu Hồng nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, sao nó lại quên Cổ Vương được chứ?
Tuy nó chưa từng nhìn thấy Cổ Vương nhưng điều này cũng không gây trở ngại chuyện nó cảm kích Cổ Vương, đúng là anh em tốt.
Sau đó, một Cổ Vương một rắn độc tiếp tục nói mấy chuyện trên trời dưới đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...