Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ư Ư
Donner dựa vào bồn tắm nghe Tô Yên nghiêm túc nói.
"Lễ nghi của giới thượng lưu? Rất khó à?"
"Trước kia tôi biết nhưng bây giờ quên mất rồi."
"Cô muốn học những gì?"
"À, ăn cơm Tây nè, khiêu vũ nè."
Còn gì nữa nhỉ?
Hình như hai cái này là quan trọng nhất thì phải?
Donner cười, cười như tiên như họa, đẹp làm người hít thở không thông, "Tôi có thể dạy cho cô mà."
Donner vừa nói vừa đứng dậy từ bồn tắm,
Cơ thể thon dài hoàn mỹ hiện ra trước mặt Tô Yên.
Giây tiếp theo, mỹ nhân ngư nhỏ bé đã nhảy ra khỏi bồn tắm.
Tô Yên nhìn bồn tắm, lại nhìn về phía mỹ nhân ngư nhỏ bé, cô do dự nói: "Anh có bị thiếu nước mà chết không?"
Mỹ nhân ngư nhỏ bé lắc lắc đầu
"Tôi có thể dời nước, nhưng chỉ có thể ở trong một ngày. Qua một ngày phải về nước."
Tô Yên vừa nghe, gật gật đầu.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé lại lên tiếng
"Sư tử nhỏ xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"
Tô Yên gật gật đầu ngồi dậy từ trên giường.
Cái thân thể này cô vẫn chưa dùng quen.
Ở bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời tươi đẹp.
Âm nhạc vang lên, một con sư tử mặc quần áo và một con mỹ nhân ngư xinh đẹp đang khiêu vũ trong phòng.
Thường thường còn có thể nghe thấy giọng nói dễ nghe của mỹ nhân ngư, "Sư tử nhỏ, cô dẫm vào đuôi của tôi rồi."
Sau đó là tiếng xin lỗi luống cuống.
"Nâng tay lên."
"Chân bước về phía sau, tư thế phải ưu nhã."
"Không được chổng mông."
Tiếng nói của mỹ nhân ngư rất nhẹ nhàng, không nghe được sự tức giận mà lại nghe thấy ý cười.
Nửa tháng sau, đồng chí Tô Yên đã hoàn toàn quên mất vị nam chính Beres kia.
Bởi vì phát hiện mỹ nhân ngư nhỏ bé có thể xuống đất nên cô muốn ở bên cạnh anh, ăn cơm cùng nhau, ngủ cùng nhau.
Cuối cùng cũng có một ngày Tô Yên nói mong muốn của mình với mỹ nhân ngư nhỏ bé.
Tô Yên nằm trên giường nói chuyện với mỹ nhân ngư đang nằm nghỉ trong bồn tắm, "Tôi muốn ăn cơm với anh, khiêu vũ với anh, ngủ với anh."
Mỹ nhân ngư nhỏ bé nhắm mắt lại, cái đuôi vung vung.
Khóe môi tái nhợt hiện lên một nụ cười, "Được."
Kết quả là mỹ nhân ngư nhỏ bé thành người giám sát Tô Yên học tập lễ nghi.
Hơn nữa mỹ nhân ngư nhỏ bé cũng bắt đầu ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng mà khi ra khỏi phòng ngủ anh sẽ mặc thêm một bộ quần áo để che đi đuôi cá.
Sau đó đi theo Tô Yên xuống bên dưới ăn cơm.
Dao nĩa, đồ ăn, bò bít tết, ánh nến, hoa hồng.
Nhiều ngày trôi qua, cách cầm dao nĩa của Tô Yên cũng càng ngày càng chính xác.
Tiểu Hoa yên lặng đọc truyện cổ tích người đẹp và quái vật.
Sao nó lại cảm thấy... hơi sai sai nhỉ?
Trong truyện cổ tích, người dạy quái vật biết cách ăn cơm và khiêu vũ là nữ chính.
Cũng vì thế nên bọn họ mới có tình cảm với nhau
Tiểu Hoa nhìn ký chủ và mỹ nhân ngư đang cười ôn nhu kia.
Nó cảm thấy... tình cảm của bọn họ cũng đang tăng lên.
Nhưng, nhưng đối tượng là con cá này mà không phải là nam chính a a a!!
Nó cảm thấy ký chủ quá kỳ lạ rồi.
Ngài ấy vứt nam chính đại nhân sang một bên, chỉ nghĩ tới vị mỹ nhân ngư xinh đẹp này.
Dù mỹ nhân ngư nói gì thì ký chủ của nó cũng thấy đúng, quá kỳ lạ, hay là mỹ nhân ngư này đã bỏ bùa ký chủ của nó rồi ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...