Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Edit: Ư Ư
Khi cô vừa nói xong thì lại thấy sắc mặt Quyền Từ trở nên hung dữ.
Anh ôm cơ thể mềm mại của cô, yết hầu lên xuống, "Không cho tôi động vào nó?"
"Ừ ừ."
Tô Yên gật gật hai cái giống như gà mổ thóc.
Quyền Từ khẽ liếm cổ cô, trên đó có dấu vết lúc nãy anh cắn.
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, khóe môi mỉm cười, "Em lấy cái gì để đổi mạng sống của nó?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, móc một cái kẹo mềm từ trong túi ra.
Bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng anh.
Quyền Từ cắn cắn, vị sữa dâu bắt đầu lan tỏa.
Anh hôn hôn cô, "Chỉ như vậy đã nghĩ tôi bỏ qua?"
Tô Yên lại yên lặng móc thêm một cái ra.
Đang muốn bóc vỏ thì lại bị anh đè xuống, "Muốn cứu nó, thì phải lấy bản thân em để đổi."
Tô Yên còn chưa nói gì thì anh đã bổ sung thêm, "Làm tôi thoải mái thì tôi sẽ suy xét đến việc tha cho nó."
Anh từng bước ép sát, "Đổi hay là không đổi?"
Cuối cùng Tô Yên vẫn e thẹn gật gật đầu.
Dù sao nếu không đổi thì buổi tối sẽ bị như vậy như vậy.
Bây giờ lại có thể đổi thêm La Nguyên Kiệt.
Ừm, có lãi.
Quyền Từ đen mặt.
Cô đồng ý vốn là ở trong dự đoán của anh.
Nhưng khi nhìn cô gật đầu thì anh lại muốn giết chết người kia!
Buổi chiều, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối lại.
Một căn biệt thự ba tầng, qua cái cửa sổ đang hé mở, nghe thấy tiếng động mờ ám ở bên trong.
"Ư ~ về phòng đi."
Một giọng nói mềm mại xấu hổ truyền ra.
"Muốn ở đây."
Ngữ khí mang theo dục vọng và sự hung dữ.
Kết quả là mãi cho đến sau nửa đêm mà tiếng động kia vẫn chưa dừng lại.
Phòng khách, bàn ăn, phòng bếp, cầu thang, phòng tắm, phòng ngủ.
Nơi nào cũng để lại hơi thở mờ ám.
Buổi sáng ngày hôm sau cô vốn không thể tỉnh dậy được, kết quả thấy thông báo sửa thành buổi chiều mới bắt đầu quay.
Vừa nghe thấy tin này Tô Yên vui vẻ quay về giường nằm ngủ tiếp.
Tới buổi chiều cô chạy đến đoàn phim.
Hôm nay có một buổi đêm diễn, phải quay tới mười giờ tối.
Cô cắn ống hút uống trà sữa.
Vừa học thuộc lời thoại vừa uống.
Không biết Long Lị Lị ngồi xuống trước mặt cô từ lúc nào.
Cô ta mặc một bộ tây trang màu đen được định chế của một nhãn hàng cao cấp nào đó.
Từng cử chỉ hành động đều giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, "Tô Yên."
Long Lị Lị cười chào hỏi.
Tô Yên gật gật đầu, sắc mặt héo héo.
Phù, mệt quá, cảm giác thân thể trống rỗng.
Tô Yên muốn ngồi thẳng lưng nhưng vừa ngồi đã lập tức rũ người xuống đỡ eo.
Lại mềm nằm xuống ghế.
Long Lị Lị nhìn cô, cười nói: "Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Cô nhìn trong rất mệt."
Tô Yên hút hút hai ngụm trà sữa, "Không ngủ được."
Giọng nói có chút khàn khàn.
Nghe thấy giọng nói của mình, Tô Yên yên lặng ngậm miệng lại.
Đôi mắt Long Lị Lị tối lại, ý cười trên mặt không thay đổi, tầm mắt trong lúc vô tình liếc nhìn vào trong cổ áo của cô,
Nơi đó có một dấu răng, đại khái là tương đối sâu cho nên người trang điểm không che đi.
Nhìn thấy dấu răng đó, nhìn kỹ mới phát hiện, trên cổ Tô Yên có vài dấu hôn bị hút đến xanh tím.
Bởi vì đã đánh một tầng phấn dày cho nên nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thấy được mấy dấu hôn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...